Tĩnh Vương phi gả vào phủ Tĩnh vương hai mươi lăm năm, sinh cho Tĩnh vương ba trai một gái. Con trai lớn Chu Tuấn Lê vừa sinh ra đã được phong làm Thế tử Tĩnh vương. Tĩnh vương thương Vương phi vất vả dạy con, Thế tử vừa mới bi bô tập nói đã tự mình dẫn theo bên người dạy dỗ, còn dạy con suy nghĩ phải biết hiếu thảo bảo vệ mẹ.
Lúc Vương phi sinh con thứ hai Chu Tuấn Hi thì bị khó sinh, sau khi sinh con bị rong huyết phải dưỡng rất lâu mới thoát khỏi nguy hiểm. Khi đó Tĩnh vương không lên triều, ngày đêm canh giữ ở bên giường Vương phi tự mình chăm sóc, không cho người khác nhúng tay vào. Vương phi tuy giữ được mạng nhưng sức khỏe không như trước, chỉ chút trái gió trở trời cũng đau đầu tức ngực khiến cho Tĩnh vương đau lòng không dứt. Cho nên giận cá chém thớt, không quá yêu thích người con thứ hai đã khiến cho Vương phi bị như vậy.
Đứa con thứ ba Chu Miểu Kha là con gái, trước có hai ca ca, sinh ra vô cùng đáng yêu, đương nhiên được cha mẹ thương yêu. Nhất là Tĩnh vương, cũng sắp cưng chiều đứa con gái trông giống mẹ này lên tận trời rồi.
Lúc hoài thai con trai thứ ba Chu Tuấn Dương, vì nguyên nhân sức khỏe mà không thể không dùng dược vật thúc giục sinh non. Lúc sinh con, thái y nói, đứa con trai này quá ít tháng, có thể không sống nổi. Tĩnh Vương phi áy náy với con trai út, tập trung hết tinh thần và sức lực nuôi con trai lớn lên. Vì không muốn Vương phi phải để tâm, Tĩnh vương mời tất cả danh y đến cuối cùng cũng giữ được mạng của con trai út. Nuôi đến ba, bốn tuổi cũng đã bình thường, không khác những đứa trẻ bình thường bao nhiêu.
Cho nên tội nhất vẫn là lão nhị Chu Tuấn Hi, cha không quan tâm, mẹ lại không có thời gian chăm sóc hắn. Khi còn bé Chu Tuấn Hi đã thông minh hiểu chuyện, còn giúp mẹ chăm sóc em trai nhỏ hơn mình năm tuổi.
Nhưng mà khi lớn dần, lòng ghen tỵ bắt đầu nảy sinh. Lại thêm một vài người có ý xấu khích bác, bất bình trong lòng dần dần tích lũy. Năm đó em trai sắp mười lăm tuổi, sau khi được Hoàng thượng phong làm Quận vương nghe lệnh đi biển, trong lòng hắn càng mất cân bằng: Dựa vào cái gì anh trai sinh ra đã là Thế tử, em trai chưa làm được việc đã được phong tước vị? Dựa vào cái gì hắn cũng là con của Tĩnh vương, lại không có ai hỏi thăm không ai quan tâm…
Nhưng mà hắn trời sinh tính tình hiền lành, không thể làm ra chuyện huynh đệ tương tàn, cùng lắm chỉ nói vài lời về anh trai em trai ở trước mặt cha mẹ thôi.
Tuy Tĩnh Vương phi nhận được vô vàn cưng chiều nhưng tâm tư sắc bén, bà ấy không phải không biết chuyện trong nhà anh em bất hòa, minh tranh ám đấu. Bà ấy vốn nghĩ rằng, quan hệ nhà mình đơn giản không có thê thiếp tranh đấu cũng không phân biệt con cả con thứ, những việc ngấm ngầm xấu xa ở nhà trong hẳn sẽ không xảy ra. Ai ngờ đâu đứa con thứ hai ngày thường hiếu thuận hiểu chuyện trong lòng lại có bất mãn.
Nhìn Chu Tuấn Hi vì bị mắng mà lộ ra ánh mắt quật cường, Tĩnh Vương phi mặc kệ việc giả bệnh, ngồi thẳng người, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của con trai, ôn nhu nói:
“Tiểu Nhị, mấy năm gần đây ta và phụ vương con không đủ quan tâm khiến con tổn thương, mẫu phi xin lỗi con. Nhưng đó không thể là nguyên nhân con oán hận huynh đệ được, muốn hận thì hận người làm mẹ như ta đi! Lúc đầu nếu như không phải sức khỏe ta không tốt sao lại lạnh nhạt với con…”
Ánh mắt Chu Tuấn Hi ảm đạm, thấp giọng nói: “Mẫu phi, con không oán hận, chỉ là trong lòng có chút không cam tâm thôi. Đại ca và tiểu đệ có thể khiến mẫu phi nở mày nở mặt, chỉ có con… Mẫu phi, con muốn tòng quân!”
“Tòng quân?” Tĩnh Vương phi ngạc nhiên nhìn đứa con trai thứ hai, nhẹ giọng hỏi: “Tuy đương kim Hoàng thượng sáng suốt, nhưng phụ vương con quyền cao chức trọng, nếu như con lại nắm giữ binh quyền, chỉ sợ bị hoàng thất kiêng kị…”
“Mẫu phi, chuyện người nói con đều biết! Con muốn che giấu thân phận, phấn đấu từ binh tốt, xem mình có thể đi đến đâu. Mẫu phi, con muốn chứng minh mình không phải kẻ tầm thường, con cũng có thể khiến cho người nở mày nở mặt giống như đại ca và tiểu đệ…” Chu Tuấn Hi cũng biết trong lòng mình có vấn đề, nếu như còn tiếp tục ở nhà, chỉ sợ thật sự sẽ xuất hiện cục diện anh em đấu đá lẫn nhau.
Tĩnh Vương phi nắm chặt bàn tay con trai, lo lắng nói: “Phấn đấu từ binh tốt? Đao kiếm không có mắt, chiến trường tàn khốc, nếu như con xảy ra chuyện gì thì ta làm sao sống nổi?”
Chu Tuấn Hi lật tay lại nắm lấy bàn tay mẹ mình an ủi: “Mẫu phi, từ nhỏ phụ vương đã mời danh sư dạy dỗ chúng con văn thao võ lược. Văn có lẽ con không bằng đại ca và tiểu đệ nhưng về võ, không phải con khoe khoang nhưng đại ca và tiểu đệ hợp lực cũng không phải đối thủ của con. Con tuyệt đối có thể tự bảo vệ bản thân an toàn, mẫu phi, người cứ yên tâm đi!”
Tĩnh Vương phi thấy ánh mắt và thái độ kiên quyết của con trai, biết con trai luôn suy nghĩ chuyện này, nếu như ép nó ở lại đứa con trai này sẽ hỏng thật mất! Bà ấy nhẹ nhàng dựa vào gối dựa trên xe ngựa, có vẻ ai oán nói:
“Các con ai cũng có ý kiến của riêng mình! Một người mặc kệ ngăn cản của ta đi ra biển, một người lại muốn ra chiến trường kiến công lập nghiệp. Các con có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của người làm mẹ như ta không?”
“Mẫu phi, tha thứ cho nhi tử bất hiếu! Nếu như còn ở nhà nữa, con… Con không biết sau này mình sẽ biến thành loại người gì nữa! Nhi tử không muốn làm ra chuyện khiến người đau lòng, xin người cho phép con ích kỷ một lần này thôi!” Chu Tuấn Hi đổi ngồi thành quỳ, nặng nề dập đầu ba cái với Tĩnh Vương phi.
Tĩnh Vương phi vội vàng đỡ con trai dậy, trong mắt ngấn lệ, chậm rãi mà nặng nề gật đầu, từ từ nói: “Tiểu Nhị! Con muốn kiến công lập nghiệp, con muốn chứng minh bản thân, mẫu phi không ngăn cản con. Nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, thân thể tóc da là thứ nhận từ phụ mẫu, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt…”
“Mẫu phi…” Chu Tuấn Hi nhìn thấy nước mắt trong mắt mẹ, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ đành nặng nề gật đầu, “Con… Con đi mua dưa hấu cho người…”
Nếu như không xuống xe ngựa ngay, chỉ sợ sẽ không ngăn được nước mắt chảy xuống. Hắn không muốn mẹ nhìn thấy mặt yếu đuối của mình.
“Chu công tử, cô mẫu bảo ta hỏi tối nay Vương phi nghỉ ngơi ở đâu?” Chu Tuấn Hi vừa xuống xe ngựa đã thấy một thiếu nữ mặc váy áo hồng nhạt, yêu kiều đáng yêu, e lệ thẹn thùng nhìn hắn.
Tĩnh vương quyền cao chức trọng rất được Hoàng thượng tín nhiệm, trong triều có rất nhiều quan lớn đều hi vọng có thể liên hôn để củng cố vị thế của gia đình mình. Mà ba người con trai của Tĩnh vương nhân phẩm tốt, bề ngoài xuất chúng, được rất nhiều thiếu nữ trong kinh thành thích thầm, bình thường chỉ mong có cơ hội gặp mặt, hy vọng mình là một trong những người may mắn kia…
Thiếu nữ trước mắt biểu cảm muốn nói lại thôi. Chu Tuấn Hi nhìn nhiều thành quen, tính tình của hắn đối với người ngoài không tốt như ở trước mặt Vương phi. Hắn nhăn mày, có vẻ không kiên nhẫn nói: “Chuyện chuyển lời để nha đầu đi một chuyến là được, Hạ tiểu thư cần gì phải đích thân đến?”
“Ta…” Hạ Phù Dung mở to đôi mắt, đôi môi hé mở, mắt ứa lệ chực khóc nhìn Chu Tuấn Hi.
Chu Tuấn Hi càng mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng vung ống tay áo, dứt khoát nói: “Có chuyện gì ngươi nói với mẫu phi ta đi! Ta còn có việc!”
Hạ Phù Dung nhìn bóng lưng vô tình rời đi của Chu Tuấn Hi, thu lại vẻ mặt đáng thương, trong mắt tràn đầy tính toán. Cha nàng ta chỉ là một quan nhỏ ngũ phẩm trong triều. Ở kinh thành, ném cây gậy cũng có thể trúng vào mấy vị quan ngũ phẩm.
Trong nhà đông chị em gái, trên lại có mẹ kế chèn ép, nàng ta không thể không tính toán cho tương lai của mình. Cô mẫu không có con, lại là vợ của quan tam phẩm. Tuy dượng chỉ là một lão già quê mùa nhưng dù sao cũng là quan tam phẩm, lại được Hoàng thượng coi trọng. Nàng ta nghe ngóng tính tình của cô mẫu, gãi đúng chỗ ngứa giả vờ ngây thơ hồn nhiên nhu nhược trước mặt bà ấy, thành công giành được sự thương yêu của cô mẫu.
Nàng ta thăm dò được dượng có vết thương ẩn, rất khó có con, liền hạ quyết tâm lấy lòng khoe tài xem có thể được cô mẫu nhận làm con thừa tự không. Đến lúc đó nàng ta chính là con nuôi của quan lớn tam phẩm. Với mạng lưới giao thiệp của dượng, lo gì không gả được cho người chồng như ý muốn chứ?
Nhưng nàng ta nghìn tính vạn tính, trăm triệu lần không nghĩ tới dượng làm khâm sai đến địa phương khỉ ho cò gáy như trấn Đường Cổ làm việc công lại có thể nhận một đứa con gái quê mùa làm con nuôi, lại luôn miệng khen ngợi đứa con gái đê tiện đó lên trận trời cao. Một đứa con gái hèn mọn mà thôi, biết nấu vài món ăn liền tưởng một bước lên trời, cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về nàng ta sao? Mơ đi!
Cho nên mấy ngày trước, cô mẫu thu thập hành lí chuẩn bị tới trấn Đường Cổ tạo bất ngờ cho dượng, nàng ta khó khăn lắm mới thuyết phục được cô mẫu cho đi cùng. Nàng ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là tiện nhân nào muốn cướp thành quả sắp tới tay nàng ta!
Trăm triệu lần không nghĩ tới trên đường đi lại gặp Tĩnh Vương phi cải trang ra ngoài, còn có người con trai thứ hai cao lớn tuấn mỹ của Tĩnh vương. Tuy người con trai thứ hai của Tĩnh vương không được cưng chiều nhiều, nhưng dù sao cũng xuất thân quý tộc. Hôm nay vừa thấy quả nhiên như lời đồn: Tướng mạo tuấn tú, cử chỉ văn nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí, là một người có thể lấy làm chồng hiếm có!
Sau khi hai đoàn xe nói rõ thân phận của nhau đã kết bạn cùng đi. Dọc đường, Hạ Phù Dung luôn vô tình hay cố ý tạo cảm giác tồn tại trước mặt Chu Tuấn Hi. Dùng góc độ e lệ thẹn thùng mà mình cho là đẹp nhất, khuôn mặt đuôi mắt đầy tình cảm nhìn nhị công tử của Tĩnh vương phủ.
Ở trong đám chị em, Hạ Phù Dung tự nhận không ai đẹp hơn mình. Nàng ta tin tưởng chỉ cần dựa vào vẻ đẹp và thủ đoạn của mình tự có thể khiến cho nhị công tử của Tĩnh vương nhìn mình bằng con mắt khác.
Nhưng mọi chuyện thường không như mong muốn, Chu Tuấn Hi luôn vờ như không thấy hành động tự mình đa tình của nàng ta. Vì nam nữ khác biệt, nàng ta lại không thể quá chủ động, chỉ sợ dẫn đến việc nhị công tử và Vương phi không thích mình. Cho nên cùng đi ba ngày, nàng ta vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với nhị công tử.
Hạ Phù Dung không cam tâm, luôn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Chu Tuấn Hi. Cuối cũng vừa nãy nàng ta cũng bắt được cơ hội nói chuyện với nhị công tử. Nhưng nhị công tử của phủ Tĩnh vương ngay cả cười cũng không thèm cười, không lẽ mị lực của nàng ta không đủ? Hay là hôm nay tâm trạng hắn không tốt?
Hạ Phù Dung vặn khăn, cắn môi nhìn bóng dáng hắn đi vào cửa hàng dưa, ánh mắt thâm trầm tràn ngập tính toán và không cam tâm…