Tiểu Thạch Đầu lập tức hoảng sợ, vội để bát cơm trên tay xuống, nhào tới bên cạnh nàng, ôm cánh tay nàng lắc nhẹ, nói: “Nhị tỷ, không phải đệ không nhận nhị tỷ mà! Nhị tỷ mãi là nhị tỷ tốt nhất của đệ. Tỷ đừng buồn, là đệ sai. Tỷ véo đi, muốn véo thế nào cũng được ạ…”
Tiền Văn nhìn hết động tác nhỏ của Tiểu Thảo, trong lòng không nhịn được lắc đầu. Dư Phàm thông minh lanh lợi nhưng vào tay nhị tỷ thì cậu bé thì chỉ có nước bị trêu chọc thôi.
Tiểu Thảo chớp mắt một chút, nước mắt trong mắt theo lông mi chảy xuống má, kết hợp với biểu cảm đau khổ của nàng, có vẻ rất thê lương. Tiểu Thạch Đầu suýt chút nữa bật khóc, nức nở nói: “Nhị tỷ đừng khóc, sau này Tiểu Thạch Đầu không dám nữa. Tỷ đừng giận đệ…”
Tôn mập chen vào, giơ khuôn mặt nhỏ tròn vo của mình tới trước mặt Tiểu Thảo, lớn tiếng nói: “Nhị tỷ đừng buồn, Tiểu Thạch Đầu không nhận tỷ, đệ nhận tỷ! Nè, tỷ muốn véo sao cũng được, nhất định sẽ thích hơn véo Tiểu Thạch Đầu!”
Tiểu Thảo không nhịn được bật cười, sờ mặt Tiểu Thạch Đầu, cũng xoa đầu Tôn mập, nói: “Dọa mấy đứa thôi, đừng nghĩ là thật! Mau ăn đi… Không còn sớm nữa, tỷ còn phải về thôn Đông Sơn đây. Thạch Đầu, phải học cho tốt đó, chiều mai tỷ tới đón đệ.” Ngày mai là ngày nghỉ phép.
Tiểu Thạch Đầu biết cậu bé lại bị nhị tỷ trêu chọc, hít hít mũi, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Tiểu Thảo nói: “Nhị tỷ! Tỷ yên tâm, đệ mãi mãi là Tiểu Thạch Đầu của tỷ!”
Câu nói này của cậu bé giống như một lời thề, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Dù sau này cậu bé trở thành thiếu niên Trạng nguyên, sau khi nổi tiếng rồi khi thấy nhị tỷ thì vẫn làm nũng chơi xấu, giống như ngày trước vậy…
Không đợi Tiểu Thảo cảm động, Tôn mập đã chen vào: “Nhị tỷ, đệ cũng mãi là Tôn mập của tỷ! Sau này nấu đồ ăn ngon nhớ mang một phần cho đệ nhé!”
Tiểu Thảo véo mặt Tôn mập còn cao hơn mình, dở khóc dở cười nói: “Yên tâm đi! Đệ không gọi tỷ là nhị tỷ cũng sẽ không thiếu phần đệ đâu! Phải đi rồi, nếu không trước khi trời tối sẽ không về đến nhà!”
Vẫy tay tạm biệt Tiểu Thạch Đầu và đám nhóc cùng phòng cậu bé, Tiểu Thảo trở về cửa hàng dưa. Phòng phu nhân đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, nàng ấy mua đồ dùng hàng ngày, hai chiếc xe nhà Tiểu Thảo khó khăn lắm mới có thể chứa đủ.
Trương thị nhìn hai xe đồ này đỏ cả mắt. Một túi gạo trắng to một túi bột mỳ to, còn có một miếng thịt nặng khoảng hai cân rưỡi, càng đừng nói đến những đồ dùng hàng ngày tinh xảo khác mà bà ta chưa thấy bao giờ. Hai xe này ít cũng phải mấy chục lượng bạc nhỉ? Đúng là gia quyến nhà quan, một khi xài bạc là không tiếc gì cả…
Nhưng mà thầy bói nói nhà bà ta sẽ có quan lớn. Chờ con trai bà ta làm quan, bà ta cũng là mẹ quan rồi, đến lúc đó bà ta ra cửa cũng có thể vung từng nắm bạc to như vậy rồi…
Bởi vì trên xe chứa đầy đồ nên đoàn người đi không nhanh. Lúc trăng sáng treo trên ngọn cây mới về đến thôn Đông Sơn. Lúc đi qua cửa nhà, Trương thị lại không muốn xuống xe, vì tiền bà ta đòi còn chưa đến tay.
“Nãi, hai trăm lượng bạc không phải con số nhỏ, dù sao bà cũng phải cho nhà con thời gian chuẩn bị chứ! Muộn rồi, có chuyện gì để mai nói không được sao? Nhà con cũng đâu chạy đi đâu được!”
Trương thị đi từ sáng sớm, đi mấy giờ mới đến thị trấn, lại ngó dáo dác bên ngoài cửa hàng dưa cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cuối cùng còn làm loạn một trận, thể lực và tinh thần cũng sắp không chống nổi. Ngẫm lại, Dư Hải muốn đổi ý cũng phải xem xem bà ta có đồng ý hay không mà! Trương thị cảm thấy chàng không thoát khỏi bàn tay bà ta, cuối cùng cũng xuống xe về nhà.
Phòng phu nhân nhìn biểu cảm không cam tâm của bà ta, thở dài nói: “Tiểu Thảo, con muốn dùng tiền để tránh tai họa cũng không có gì sai, nhưng chỉ sợ cổ vũ cho người khác, động một chút là khóc lóc om sòm, chơi xấu lừa gạt bạc, không tốt đâu!”
Trong nháy mắt Trương thị xuống xe, Dư Tiểu Thảo thấy ngũ thải thạch trên tay mình bắn ra một tia ánh sáng vàng vào đầu Trương thị. Nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ nuôi, nàng cười ranh mãnh nói: “Mẹ nuôi, người yên tâm đi! Số tiền đó, bà ta cũng đừng hòng lấy được dù chỉ một văn tiền! Người cứ chờ xem kịch hay đi!”
Ngay đêm đó, một bóng người lén lút, rón ra rón rén đi ra từ đông phòng của nhà cũ, một con mèo vàng nhỏ khinh bỉ nhìn nàng, ngẩng đầu kiêu ngạo bước theo sau lưng nàng.
[Chúng ta đi xem kịch vui chứ không phải kẻ trộm, được chứ? Không nhất thiết phải thần bí như thế chứ?] Tiểu Bổ Thiên Thạch hừ một tiếng nói.
“Suỵt...!” đi ra khỏi đông phòng phải đi qua chính phòng, Dư Tiểu Thảo bị giọng nói của nó dọa sợ, theo bản năng nhìn về phía giường đất, cũng may hô hấp của cha mẹ đều đều ổn định, vẫn đang ngủ say. Nếu như cha mẹ tỉnh dậy vậy hành trình tối nay của nàng coi như xong.
Tiểu Thảo mở cửa cẩn thận, cữa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “Két…”. Tiểu Thảo giật mình đột ngột nhảy dựng lên như thỏ vậy, che miệng nhìn phản ứng trên giường đất. Cha nàng xoay người, tiếp tục ngủ ngon.
Nàng sợ bóng sợ gió một trận, rón rén ra cửa, bước nhanh qua sân đi ra cổng. Dư Hàng đi tiểu, qua ánh trăng không biết là bóng dáng của em gái lớn hay em gái nhỏ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nửa đêm không ngủ, chạy ra ngoài làm gì?
Dư Hàng đi nhanh đến sau lưng Tiểu Thảo, vỗ nhẹ vai nàng. Tiểu Thảo kêu lên rất khẽ, lại bịt miệng lại. Thấy là anh trai mình, nàng trừng to mắt coi thường... huynh dọa người sẽ dọa chết người đó, biết không hả?
Từ đôi mắt hàng thật giá thật này, nhận ra là em gái nhỏ của mình, Dư Hàng nghi ngờ hỏi: “Muội không ngủ sao, chuẩn bị đi đâu đó?”
Tiểu Thảo đặt ngón trỏ bên mép, nhắc cậu nói chuyện nhỏ tiếng chút, lại nín thở nhìn về hướng chính phòng một lúc, nói nhỏ: “Trước tiên đừng nói gì hết, theo muội!”
Hai người đạp ánh trăng đi đến bên tường ngoài Dư gia. Có anh trai tốt đi cùng, Tiểu Thảo giẫm lên vai Dư Hàng, leo lên tường vây. Lúc nhảy xuống, nếu không có Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực đỡ nàng thì nàng đã ngã dập mặt rồi.
Sau khi khỏi hẳn, Dư Hàng cảm thấy cơ thể mình dẻo dai nhanh nhẹn hơn, sức lực cũng lớn hơn nhiều. Tiêu Bổ Thiên Thạch trợn trắng mắt: Nước tắm của Bản thần thạch, cường thân kiện thể!
Cậu vượt qua tường vây dễ dàng, học dáng vẻ của em gái, khom lưng đi tới dưới cửa sổ chính phòng. Thời tiết đã dần dần nóng hơn, cửa sổ chính phòng không đóng, qua ánh trăng mông lung có thể thấy được hai người nằm song song trong nhà, nghe được tiếng ngáy rung trời của ông nội bọn họ.
Dư Hàng thấy em gái vểnh tai nghe tiếng động trong phòng, không khỏi thấy buồn cười, thấp giọng nói: “Tiểu muội, không phải muội đặc biệt tới nghe tiếng ngáy của gia gia đó chứ?”
“Suỵt, đừng nói chuyện…” Tiểu Thảo còn chưa dứt lời, bên trong đã có tiếng động.
“Đừng! Đừng tới đây!” Một tiếng hét thê lương chói tai truyền ra từ trong nhà. Tiếng ngáy của Dư lão đầu dừng lại trong nháy mắt, tiếp đó là tiếng sột soạt mặc quần áo.
“Vợ, vợ à?” Dư lão đầu vỗ cánh tay của bạn già, không ngờ rằng lại bị người ta gạt mạnh ra!
Trương thị vốn đang nhắm mắt, lúc này bỗng nhiên trừng to, trong đáy mắt toàn vẻ kinh hãi, vẻ mặt không khác nào gặp quỷ. Khuôn mặt sợ hãi gắt gao nhìn thẳng xà nhà chính phòng, giống như ở trên đó có thứ gì, miệng thét chói tai: “Đừng tới đây! Đừng tới tìm ta!”
Dư lão đầu nhìn theo tầm mắt của bạn già, nhìn về phía xà nhà, phát hiện không có gì cả, cảm thấy bạn già mơ ác mộng nói mớ, sợ dọa sợ bà ta, chỉ đành nhỏ giọng gọi: “Mẹ nó à, mẹ nó…”
Trương thị giống như bị ngăn cách trong thế giới của riêng mình, không những không tỉnh lại, ngược lại còn mạnh mẽ dùng sức đập loạn trong không khí: “Ta không sợ ngươi! Ngươi đã chết vài chục năm rồi! Có tới ta cũng không sợ ngươi!”
Dư lão đầu lại nhìn về phía xà nhà, tóc gáy trên người đều dựng hết lên. Xem ra lão bà có thể đã đụng vào thứ gì không sạch sẽ rồi.
“Mẹ nó à, bà nhìn thấy ai?” Dư lão đầu rùng mình, nhỏ giọng hỏi.
“Biểu tỷ! Bệnh của ngươi vốn dĩ không chữa được, kéo dài nữa cũng không có hy vọng, biểu tỷ phu vì trị bệnh cho ngươi, nhà nghèo đến không còn một hạt gạo. Nếu như ngươi không chết, người tốt như biểu tỷ phu sớm muộn cũng bị ngươi hại chết!” Vẻ mặt sợ hãi của Trương thị bị thay thế bằng vẻ hung ác, bà ta cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm xà nhà, giống như ở đó có kẻ thù không đội trời chung của bà ta vậy.
Ở trong ý thức của Trương thị, một người đàn bà thất khiếu chảy máu, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn bà ta, miệng chất vấn từng câu: “Ta tốt bụng thu nhận ngươi, sao ngươi phải hại ta? Tại sao phải hại ta?”
“Ngươi đáng chết! Nếu như ngươi không chết, biểu tỷ phu mãi mãi sẽ không nhìn ta! Ngươi chết rồi ta mới có thể chiếm được tất cả những gì thuộc về ngươi!” Trương thị giống như bị ép hỏi đến mất lý trí, dùng sức hét lên bí mật đã che giấu trong lòng mấy chục năm.
Dư lão đầu giống như không nhận ra bà ta nữa, nghẹn họng trân trối nhìn khuôn mặt dữ tợn của Trương thị. Lúc đầu Trương thị gả đến phía tây xa xôi, bị nhà chồng ngược đãi, chịu không nổi mới trộm vài chục văn tiền trong nhà, mang con trai đến thôn Đông Sơn xin cơm, đến nhờ cậy vợ của ông - chị họ của Trương thị.