“Vậy đi thôi!” Dư Tiểu Thảo đặt chén trà lên bàn, đứng dậy, cất bước muốn đi ra ngoài.
Chu Tuấn Dương hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua cách ăn mặc tùy ý trên người nàng, ho khan hai tiếng, mới nói: “Ngươi... Không thay quần áo sao?”
Ngày thường, Dư Tiểu Thảo đến biệt viện của Tĩnh Vương phi không phải đến giúp sắc dược thiện thì cũng là chăm sóc hoa cỏ bị Tĩnh Vương phi “chà đạp”, cho nên ăn mặc luôn rất tùy ý. Thái độ của Tĩnh Vương phi đối với nàng giống như con cháu, khiến nàng trước nay không cảm thấy mình mặc thường phục đến làm khách có gì không đúng.
Chu Tuấn Dương vừa nói như vậy, nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình cũng coi như đoan chính, không cảm thấy có cái gì cần đổi, nên nói ngay: “Không phải đến giúp chăm sóc hoa cỏ sao? Đến lúc đó vừa dính bùn lại lấm đất, thay đổi cũng làm bẩn. Như thế này là ổn rồi!”
Chu Tuấn Dương nhìn kỹ bộ trang phục ở nhà trên người nàng, một bộ váy thạch lựu màu hồng nhạt, áo kép màu vàng nhạt thêu họa tiết bươm bướm vui đùa, điểm xuyết thêm mấy dải lụa trà màu hồng nhạt, mái tóc đen sáng bóng mượt búi thành búi tóc song nha nghịch ngợm, cài thêm vài đồ trang sức trân châu hồng nhạt trên tóc, trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn hồng hào hơi mang ý tươi cười, ánh mắt trong suốt như nước suối dưới băng, không nhiễm một tia bụi trần...
Tuy là trang phục bình thường nhất nhưng mặc trên người tiểu nha đầu vóc người chưa trưởng thành này lại tằng thêm vài phần yêu kiều thanh tú. Tiểu nha đầu xuất thân nông gia, cử chỉ lại thanh nhã xinh đẹp hơn những người gọi là danh môn khuê tú trong Kinh. Biểu cảm của nàng thản nhiên bình tĩnh giống như đang mặc trên người không phải quần áo ở nhà mà đã được trang điểm tỉ mỉ vậy.
Chu Tuấn Dương xuất thân hoàng thất, sao có thể tránh được việc tham gia những buổi tiệc họp mặt chứ? Những khuê tú trong Kinh đó đều coi mỗi lần gặp mặt như sân khấu để phô bày chính mình, hận không thể chất toàn bộ quần áo hoa lệ nhất, trang sức quý giá nhất của mình lên trên người. Hương son phấn kia dường như có thể xông người choáng váng, trang điểm quá tí mỉ mà không quan tâm xem có thích hợp với mình hay không, chỉ cần đang thịnh hành là sẽ vẽ lên mặt. Dung mạo rõ ràng cũng thanh tú khả ái lại nhất định phải vẽ đến diễm lệ như quỷ, không sợ dọa người chạy hết à!
Khác vậy, tiểu nha đầu trước mắt này để mặt mộc, vừa thanh tú nhẹ nhành lại chân thật tinh khiết như vậy nên nhìn mà thoải mái!
“Tiểu Quận vương? Có đi hay không vậy? Xế chiều ta còn phải vội trở về nấu cơm ở cữ cho mẹ nuôi nữa!” Dư Tiểu Thảo thấy Chu Tuấn Dương cứ đứng ngốc ở nơi đó mà mãi không dịch bước nên vội thúc giục.
Còn một điểm nữa, tiểu nha đầu không bị biểu cảm lạnh băng hờ hững của hắn làm cho sợ hãi, lá gan còn rất lớn. Chưa từng có người khi hắn tới cửa làm khách còn bưng trà đuổi người, cũng không có ai dám dùng vẻ mặt không kiên nhẫn mà thúc giục hắn. Ừm... Hắn bị nàng đối đãi như thế, ấy vậy mà không có một tia tức giận, chẳng lẽ hắn “bị cuồng ngược” theo như lời Hoàng thượng sao?
Thấy Dư Tiểu Thảo lại không kiên nhẫn quay đầu lại liếc mắt trừng hắn một cái, Chu Tuấn Dương sờ sờ mũi, thành thật đuổi theo. Lúc đi đón người, hắn mang theo xe ngựa của Vương phủ tới đây. Lần này mẫu phi ra ngoài tương đối khiêm tốn, chuẩn bị xe ngựa trang trí chỉ hơi hoa lệ hơn nhà bình thường một chút, nhưng ở trong mắt Dư Tiểu Thảo cũng đã đủ kiêu ngạo rồi!
Giẫm lên ghế nhỏ hạ nhân phủ Tĩnh Vương đã kê trước, Dư Tiểu Thảo động tác nhanh nhẹn leo lên xe ngựa, mới vừa ngồi ổn thân mình, xe ngựa đã chậm rãi cất bước. Không hổ là xe ngựa phủ Tĩnh Vương, khi đi rất vững vàng, còn có chiếc nhuyễn tháp* trong xe lót chăn gấm thật dày, dựa vào gối dựa mềm mại, Dư Tiểu Thảo không nhịn được cảm khái - vẫn là có tiền tốt hơn!
(*) Nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản.
Khoảng cách giữa biệt viện Tĩnh Vương phi ở cách Phòng phủ cũng không xa, xe ngựa chỉ đi một lát đã ngừng ở trước cửa viện. Dư Tiểu Thảo không chờ hạ nhân chuẩn bị ghế đã nhảy xuống làm hạ nhân ở bên hầu hạ hoảng sợ. Dư cô nương chính là khách quý của Tĩnh Vương phi, nếu bị ngã, bọn họ không gánh tội nổi đâu!
Động tác nhảy xuống xe ngựa của Tiểu Thảo nhanh nhẹn giống một con khỉ nhỏ, nếu đổi thành những khuê tú trong Kinh đó, Chu Tuấn Dương nhất định cảm thấy đây là động tác lỗ mãng, không có gia giáo. Nhưng đổi lại là tiểu nha đầu mười mấy tuổi này hắn lại cảm thấy rất hoạt bát rất đáng yêu!
Dư Tiểu Thảo quen cửa quen nẻo đi tới hậu hoa viên, từ xa đã thấy Tĩnh Vương phi ngồi xổm trên mặt đất, lấy xẻng nhỏ chọc tới chọc lui một gốc hoa trà, hình như là xới đất cho nó. Nhưng cái xẻng trong tay bà ấy cách gốc hoa trà quá gần, nhất định đã tổn thương không ít rễ cây hoa trà. Tiểu Thảo thầm thở dài thật sâu, những gốc hoa trà này có thể chống đỡ được đến bây giờ mới xảy ra vấn đề, sức sống đã đủ ngoan cường rồi.
Dư Tiểu Thảo không nói một tiếng, đi đến ngồi xổm xuống bên người Tĩnh Vương phi, nhận lấy cái xẻng trong tay bà, vừa làm mẫu vừa nói: “Vương phi nương nương, khi người xới đất, phải cẩn thận đừng động đến bộ rễ của hoa cỏ. Những loại hoa cỏ quý giá đều tương đối dễ chết, một khi bị tổn thương bộ rễ, rất có thể sẽ khô héo mà chết.”
Tĩnh Vương phi nâng lên khuôn mặt tràn đầy đau lòng sầu lo, khẽ nhíu mày ngài, yếu ớt hỏi: “Tiểu Thảo, những gốc hoa trà này của ta còn có thể cứu chữa được không?”
Khi Tiểu Thảo xới đất cho hoa trà, nhìn thấy trên rễ mỗi gốc hoa trà đều có vệt trà rõ ràng, nhẹ nhàng gẩy đẩy bùn đất ra, quả nhiên phát hiện rõ ràng nguyên nhân hoa trà bị tổn thương.
Đối với Tĩnh Vương phi thật lòng yêu hoa, nhưng lại không biết chăm hoa như thế nào, còn cứ cố chấp tự mình chăm sóc hoa cỏ, nàng thật không nỡ nói gì nặng lời. Dẫu sao thì Tĩnh Vương phi cũng là người yêu hoa thành si. Nàng thở dài, uyển chuyển nói: “Vương phi nương nương, sau này ngài tốt nhất đừng dùng nước trà tưới hoa nữa. Nếu nhất định phải tưới cũng đừng dùng trà nóng nữa nhé, được không?”
Chỉ một lúc đã bị nhìn thấu mánh khóe nhỏ, khuôn mặt Tĩnh Vương phi đỏ hồng xinh đẹp hơn so với người trẻ tuổi thật sự. Bà nhìn con trai út đang kinh ngạc nhìn về phía này, ấp úng giải thích: “Hôm đó quên tưới hoa nên xách theo luôn ấm trà trên bàn để tưới. Ta... Ta thật sự không chú ý nước trà còn nóng...”
Tĩnh Vương phi vừa nhìn đã biết là phu nhân được sủng đến tận trời, trượng phu yêu thương, ba con trai cũng yêu thương cưng chiều bà ấy, đã sắp bốn mươi mà còn thường lộ ra dáng vẻ tiểu cô nương hồn nhiên. Dư Tiểu Thảo lại lần nữa cảm thán: Kiếp trước Tĩnh Vương phi nhất định đã tích đại đức, cả đời này mới có thể may mắn lại hạnh phúc như thế.
Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi đỏ mặt, biểu cảm đầy vẻ không biết làm sao, bản thân lại tự động giải vây cho bà: “Mẫu phi, mọi người đều biết người không phải cố ý, sau này chú ý một chút là được! Dư cô nương, ngươi xem những gốc hoa trà này còn cứu được hay không?”
Vừa nói, vừa nháy mắt với Dư Tiểu Thảo, ý muốn nàng lừa mẫu phi hắn, nói rằng hoa trà còn có thể cứu chữa. Nếu như không cứu được thật, không phải Tiểu Thảo tìm được hoa trà ở núi sâu sao? Ngày mai hắn bớt chút thời gian đi cùng nàng tới Tây Sơn một chuyến thử vận may, không lý do gì nàng có thể tìm được hắn lại không thể?
Nhìn tiểu Quận vương luôn luôn mặt than, lại đang vừa nhướng mày vừa nháy mắt với mình, rất hợp với dung nhan yêu nghiệt tuấn mỹ kia, người không biết còn tưởng rằng hắn đang quăng mị nhãn phóng điện với nàng đấy. Haizz! Người trông xinh đẹp thì dù làm mặt quỷ xấu xí cũng có người thưởng thức.
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc nói với Tĩnh Vương phi: “Vương phi nương nương, ngài yên tâm! May mắn ngài vẫn chưa dùng nước trà nóng bỏng tưới hoa, nếu không cho dù hoa thần trên đời cũng không cứu được. Những gốc hoa trà đó chỉ bị bỏng một phần rễ, chăm sóc tỉ mỉ, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Tĩnh Vương phi vừa nghe, trái tim lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng. Dư Tiểu Thảo nói chuyện tuy rằng không quá dễ nghe, nhưng rốt cuộc vết thương này do bà cố ý, trong lòng đang tự trách áy náy hối hận nên tất nhiên không có để ý tới bất kính trong lời nói của tiểu nha đầu.
Chu Tuấn Dương lại âm thầm nhướng mày, xem ra tiểu nha đầu này trời sinh lớn mật rồi, ngay cả Tĩnh Vương phi cũng dám trộm châm chọc một câu. Nha đầu này thật sự xuất thân gia đình bình dân, con gái nhà nông không có kiến thức sao? Ai cho nàng lá gan này vậy?
Dư Tiểu Thảo không hề phát hiện cặp mắt sau lưng hơi mang tò mò tìm tòi nghiên cứu kia, xới đất cho những gốc hoa trà xong, nàng nhận thùng nước từ trong tay nha hoàn hầu hạ bên cạnh, thừa dịp người bên cạnh không chú ý, nhỏ vào bên trong hai giọt nước linh thạch, dùng gáo múc nước quấy đều, tưới vừa đủ lên phần rễ của gốc hoa trà.
Không biết là ảo giác hay là hoa mắt, vậy mà trong nháy mắt Chu Tuấn Dương lại cảm giác được hoa trà dường như có sức sống hơn không ít, đặc biệt nhất khúc lá cây đang cuốn kia cũng giãn ra một ít. Chu Tuấn Dương sờ sờ cằm, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu: Chuyện này không hợp lẽ thường? Tại sao những hoa cỏ này lại thay đổi khác nhau rõ ràng chứ? Chẳng lẽ tiểu cô nương là hoa thần hạ phàm?
Phụt... Chu Tuấn Dương bị ý tưởng không thể nào của mình chọc cười! Hoa thần hạ phàm, chẳng lẽ không phải diễm lệ tuyệt trần, khắp người tỏa hương thơm lạ thường sao? Sao có thể là tiểu nha đầu gầy chẳng mấy lạng, trông còn chưa trổ mã trước mắt chứ?
Dư Tiểu Thảo thuận tay tưới cả những gốc hoa bên cạnh. Sau khi làm xong, nàng nhận khăn Mai Hương đưa tới, nhẹ nhàng chà lau vệt nước trên tay, nhìn Tĩnh Vương phi muốn nói lại thôi.
Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi một lòng một dạ dính lấy mấy gốc hoa trà kia, không chú ý động tác và biểu cảm của Tiểu Thảo, hắn vội nói thay mẫu phi: “Dư cô nương có chuyện gì mời nói thẳng.”
Tĩnh Vương phi cũng ngước mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, hỏi: “Những góc hoa trà này, về sau có còn cần chú ý gì không?”
“Vương phi nương nương, thứ cho dân nữ nói thẳng, việc chăm sóc hoa cỏ, ngài vẫn nên giao cho hoa tượng (thợ trồng hoa) đi!” Dư Tiểu Thảo quyết định vì mấy gốc hoa đáng thương này mà ăn ngay nói thật một lần. Trên dưới phủ Tĩnh Vương đều quá chiều Tĩnh Vương phi, mấy lời khó nghe này vẫn nên để nàng nói đi.
Cặp mắt kia của Tĩnh Vương phi phủ kín sương khói như Lâm Đại Ngọc, khiến ai nhìn cũng sinh lòng thương tiếc. May mắn bà ấy yếu đuối thật, chứ không phải loại bạch liên hoa làm con người chán ghét kia, Dư Tiểu Thảo âm thầm thấy may mắn.
“Tiểu Thảo, ngươi cũng cảm thấy ta không thích hợp chăm sóc hoa cỏ sao?” Tĩnh Vương phi nhíu mày, khuôn mặt nhẹ buông ưu sầu khiến người ta luyến tiếc nói ra lời thật lòng.
Dư Tiểu Thảo hít vào thật sâu một hơi, nói: “Yêu, cũng không cần phải bỏ ra, mà là cho nó thứ thích hợp nhất. Vương phi nương nương, mỗi ngày ngài chỉ cần thật xinh đẹp đứng giữa vườn hoa, dùng ánh mắt thưởng thức đặt trên người nó, đó là tán thưởng chân thành nhất đối với hoa cỏ rồi.”
Tĩnh Vương phi không nghĩ tới một tiểu cô nương xuất thân hương dã, vô cùng bình thường nhất, lại có thể nói ra lời hay ý đẹp hơn bất cứ bất khuê tú dày công tu dưỡng như vậy. Trong lúc vô tình, không ngờ bà ấy lại bị miêu tả tuyệt vời của nàng hấp dẫn.