Nhắc nhở con gái vài câu, Liễu thị nhét một cây que củi vào trong bếp, đi đến trước cửa phòng bếp nói với Dương Quận vương: “Thảo Nhi nhà chúng ta tính trẻ con, ngài đừng so đo với nó. Ta hái giúp ngài...”
Chu Tuấn Dương cũng tràn ngập tò mò với vườn rau hậu viện sau sân, hắn đặt ly trà xuống, chậm rãi đứng lên nói với Liễu thị: “Không cần, tiểu gia đang rảnh rỗi muốn, tự đến hậu viện xem một chút. Cứ làm chuyện của ngươi đi!”
Lần này rời khỏi Kinh thành là Chu Tuấn Dương phụng hoàng lệnh đến, có khi phải ở lại đến lúc ngô và khoai tây trưởng thành nên người hầu tùy thân là Lưu tổng quản cũng đi theo. Người hầu tùy thân chính là, chủ tử ở nơi nào ông ta sẽ ở nơi đó.
“Chủ tử, hay là để lão nô đi hái cho!” Tuy Quận vương gia nhà mình trước nay vẫn duy trì một biểu cảm - chính là không có biểu cảm. Nhưng Lưu tổng quản có thể nghe ra sự khách khí của hắn đối với Liễu thị qua giọng nói.
Từ trước đến giờ, chủ tử nhà ông từ trước đến giờ đều không thích giả vờ, kể cả những quý nữ mệnh phụ trong Kinh thành cũng không ngoại lệ. Liễu thị kia chẳng qua chỉ là một phụ nhân quê mùa, sao Quận vương lại phá lệ với nàng ấy nhỉ? Mấy ngày nay, Lưu tổng quản quan sát rồi, không chỉ riêng Liễu thị, không biết cả Dư gia có tài đức gì mà có thể khiến cho chủ tử đối xử khác biệt vậy nhỉ?
Không lẽ là vì chuyện Dư Hải đã cứu chủ tử một mạng? Không đúng! Trước khi Quận vương gia ra biển, lúc gặp toàn người Dư gia vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không để vào mắt mà. Không lẽ là vì Dư gia giúp đỡ chủ tử trồng ngô và khoai tây? Thuộc hạ kiện tướng có năng lực dưới tay chủ tử nhiều mà, lập công nhiều lần cũng không nhận được ơn huệ gì từ chỗ chủ tử mà nhỉ? Rốt cuộc Dư gia này đã mớm lời đường mật gì cho chủ tử rồi?
Lúc Lưu tổng quản còn đang nghi đông nghi tây thì chủ tử ông ấy đã đi qua cửa tròn vào sân sau hậu viện, đi đến vào trong vườn rau rộng lớn.
Khác với phần lớn rau củ ở sân trước tiền viện, rau củ ở sân sau càng phong phú đa dạng. Trên bề tường bám đầy dây mướp đang nở hoa vàng, rất nhiều cây đậu que dài bám trên kệ trúc sinh trưởng, dưa chuột xanh biếc, bầu tươi non, bí đỏ vàng óng... Vườn rau quy hoạch vô cùng có trật tự, màu tím của cà tím lóe lên vẻ sáng bóng thần bí dưới ánh mặt trời, cây ớt treo đầy quả xanh quả đỏ, từng quả cà chua giống như những ngọn đèn nhỏ lấp ló sau lá cây, tràn ngập vẻ vui thích khi được mùa.
Thấy khí tức lạnh lẽo của chủ tử nhà mình dần ấm hơn, trong lòng Lưu tổng quản cũng rất vui vẻ và yên tâm. Xem ra chủ tử rất có duyên với phong cảnh điền viên, có lẽ ở lại nơi này lâu một chút, chủ tử sẽ dần dần trở về tiểu chủ tử không lo không nghĩ như hồi nhỏ...
Lúc Lưu tổng quản còn đang cảm thấy lỗ mũi chua xót thì Chu Tuấn Dương đã hái một quả dưa chuột non từ trên kệ dưa chuột xuống, lấy tay gạt bỏ gai nhỏ trên bề mặt rồi nhét vào trong miệng nhai rôm rốp.
Lưu tổng quản vừa thấy vội tiến lên nói: “Chủ tử, lão nô giúp ngài rửa rồi hẵng hãy ăn!”
“Không cần, lần trước ta thấy Dư Tiểu Thảo ăn như vậy!” Chu Tuấn Dương lại cắn một miếng, dưa chuột vừa giòn vừa non vừa nhiều nước, lại còn ngon và giải khát nữa.
Lưu tổng quản thầm nói trong lòng: Tiểu nha đầu kia đã quen sống cuộc sống thôn quê, ăn đồ ăn không sạch sẽ là chuyện bình thường. Chủ tử ngài thân thể quý giá, nếu như bị đau bụng thì phải làm thế nào?
Lúc này Chu Tuấn Dương lại tìm đến cà chua dưới đất, sau khi cẩn thận tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một quả cà chua đỏ mọng dưới một đám lá dày đặc. Rau củ Dư gia không buồn bán nữa, mỗi ngày đều có không ít xe ngựa đến chọn mua. Cà chua vừa có thể ăn sống vừa có thể làm thức ăn, đương nhiên là một trong số những loại rau mà người có tiền ở thị trấn thích mua nhất. Có thể tìm được một hai quả lọt lưới trong vườn rau rộng lớn này cũng coi là khá may mắn.
Chu Tuấn Dương không để ý đến giày mới dưới chân bị đất bùn vừa được tưới nước làm bẩn, cảm thấy khá hài lòng rất có thành tựu vì đã tìm thấy năm quả cà chua chín ở trong vườn. Hắn hài lòng rời khỏi sân sau hậu viện, miệng gặm một quả cà chua, số còn lại dùng vạt áo bọc lại, nhìn qua rất bình dân.
Hắn giậm giậm đất bùn dính trên giày, cũng không ngồi xuống bàn đá mà trực tiếp đi vào trong bếp, nói với Dư Tiểu Thảo đang bận rộn ở trong đó: “Dư Tiểu Thảo, tiểu gia muốn ăn trứng xào cà chua!”
Dư Tiểu Thảo đang chiến đấu với bào ngư hầm mật cứ như không nghe thấy vậy, hết lần này đến lần khác thử phối nước hầm. Dư Tiểu Thảo cũng không phải vạn năng, vài món ăn nhà làm thì kiếp trước nàng nấu nhiều, mà cũng có chút thiên phú trong kỹ thuật nấu nướng nên hương vị đương nhiên không tệ. Nhưng món ăn cao sang như bào ngư thì khác, kiếp trước nhà nàng không gần biển, còn chưa thấy biển bao giờ, càng đừng nói đến việc biết nấu.
Cũng may đầu bếp hiện tại của Trân Tu Lâu, Dương Phong chính là học trò của đầu bếp Vương đã từng nấu bào ngư hầm mật một lần trước mặt nàng. Nàng ở bên cạnh học hỏi nên cũng không cảm thấy khó nấu lắm, mà sao bây giờ đến lượt nàng lại không dễ dàng chút nào thế nhỉ?
“Dư Tiểu Thảo, tiểu gia đang nói chuyện với ngươi, điếc hay câm đấy?” Từ khi tăng thêm một bước trong quan hệ với Dư gia, Chu Tuấn Dương càng ngày càng không nể nang gì với Dư Tiểu Thảo. Trước đây khách khí gọi một tiếng “Dư cô nương” bây giờ thì hay rồi, không ngừng gọi tên suông thì thôi, còn như sai sử người làm trong nhà không bằng, không bảo làm cái này thì sai làm cái kia. Dư Tiểu Thảo sắp bị hắn phiền chết rồi!
“Không điếc cũng không câm! Nấu đồ ăn không thể phân tâm, tránh cho đồ ăn nấu xong, Quận vương ngươi lại không vừa miệng! Tiểu Quận vương, ngươi ra ngoài đợi đi thì hơn!” Dư Tiểu Thảo cũng hiểu một ít tính tình của Dương Quận vương, hắn nhìn thì lạnh lùng nhưng mà không hề cao cao tại thượng như vậy, nhưng cũng không hề giống xấu tính. Ít nhất là tiếp xúc với hắn nhiều lần nhưng nàng chưa thấy hắn thật sự nổi nóng bao giờ. Dư Tiểu Thảo không có ý thức về giai cấp, lúc nói chuyện càng mệt mỏi thì càng không nể nang gì.
Liễu thị và những người khác trong Dư gia thi thoảng cũng đổ mồ hôi lạnh thay nàng. Quận vương gia nhìn thì trẻ tuổi nhưng không phải người dễ chung sống, nếu như chọc giận hắn, nhẹ thì phạt trượng nặng thì nộp mạng, không phải trong kịch nam hí văn (loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam thời xưa) đều nói như vậy sao? Con gái nhỏ nhà mình sao lá gan lại lớn như vậy chứ, liên tiếp khiêu chiến ranh giới của Quận vương gia.
Chu Tuấn Dương không những không giận mà còn hiếm khi đùa giỡn một chút: “Tiểu gia cảm thấy phòng bếp nơi này không tệ, đợi ở đây cũng tốt!”
Lưu tổng quản giật mình cằm suýt rớt xuống đất đập vào chân. Đây… Đây là Quận vương mặt lạnh có thể dọa khóc trẻ con và người sống không được đến gần sao? Từ lúc nào biến thành người khác rồi?
Dư Tiểu Thảo cũng hết nói nổi: “Được, nếu ngươi không ngại bị khói dầu hun thì muốn đợi đến lúc nào cũng được!”
Chu Tuấn Dương nhìn nàng đổ sạch đi nước hầm lần thứ ba, không nhịn được nói: “Hóa ra cũng có món ăn ngươi không biết làm à? Thật ra thì tiểu gia cũng không kén chọn như vậy đâu, lúc ở trên thuyền cá sống cũng ăn rồi. Ngươi không cần khẩn trương như vậy, tùy tiện nấu chín là được, tiểu gia không ngại ngươi nấu khó ăn!”
Thật sự là hắn không muốn nàng thử nghiệm từng lần rồi lại thất bại từng lần, nhưng mà lời nói ra sao lại thiếu đánh như thế cơ nhỉ!
Dư Tiểu Thảo không để ý đến hắn, cuối cùng cũng phối ra hương vị mà nàng mong muốn. Lúc này nàng mới bóc thịt bào ngư, rửa sạch, cắt hình chữ thập, đặt ở trong bát, cho thêm lòng trắng trứng, tinh bột và tương rồi khuấy đều, đặt vào trong nồi chưng vài phút. Bào ngư nàng bắt được khá lớn, phải chưng lâu một chút mới chín được.
Nàng rửa sạch chỗ nấm tươi lấy từ chỗ San Hô, cắt thành miếng nhỏ rồi chần qua trong nước sôi, thêm chút gừng băm, hành lá cắt nhỏ, tỏi băm nhuyễn rồi xào bằng dầu, sau đó mới bỏ những gia vị phối thành nước hầm là canh, muối, hạt tiêu, bột ngọt, dầu mè vào chung, nấu thành nước hầm đậm vị. Chờ sau khi chưng chín bào ngư thì đổ lên phía trên. “Bào ngư hầm mật” thơm ngon đã ra lò!
Chu Tuấn Dương hít nhẹ mùi thơm đang lởn vởn lan tỏa trong không khí, không keo kiệt khen ngợi khích lệ nàng: “Mùi vị khá chính cống đó, không biết ăn vào sẽ như thế nào?”
Dư Tiểu Thảo đi đến trước mặt hắn, lấy cà chua trong tay hắn, còn liếc hắn một cái nói: “Lần đầu tiên làm không thể bảo đảm ngon được, ăn tạm đi! Tiểu Quận vương, nhà chúng ta chỉ là một nhà nông dân vô cùng bình thường, sau này món ăn cao sang như bào ngư, hải sâm ngươi có thể không chọn không?”
“Ôi! Đây là kêu nghèo với tiểu gia sao! Nhà ngươi là nhà nông dân bình thường, mỗi ngày bán khoảng mười xe rau củ, bảy tám xe dưa hấu, kể cả tiền thu một tháng từ cửa hàng buôn bán chạy nhất thị trấn cũng kém hơn tiền một ngày Dư gia các ngươi kiếm được. Tiểu gia chỉ ăn một bát bào ngư của ngươi đã tiếc rồi? Hẹp hòi!” Ở trước mặt Dư Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương cũng không phải Quận vương mặt lạnh ít nói, không cẩn thận là bắt đầu nói nhảm! Lưu tổng quản lộ vẻ sợ hãi... Kkhông phải ông ấy theo nhầm Quận vương giả rồi chứ?
Dư Tiểu Thảo mồm mép lanh lợi, đương nhiên sẽ không chịu thua hắn: “Tiểu Quận vương, chúng ta cũng chỉ mới kiếm tiền được mấy ngày thôi. Dưa hấu cùng lắm sẽ bán hết trong một tháng, chỉ bán mỗi rau củ thì kiếm được bao nhiêu chứ? Chúng ta là bách tính nhỏ bé, ăn cơm nhờ trời, lúc có tiền phải nghĩ đến cuộc sống không có tiền! Không giống ngươi mỗi ngày rảnh rỗi tản đi bộ, đi khắp nơi ăn cơm chùa mà một chút bổng lộc cũng không thiếu. Ngươi bưng bát cơm vàng ăn nên nào biết sự khổ cực của đám dân nghèo chúng ta chứ!”
Tình hình của Dư gia, Chu Tuấn Dương cũng biết. Lúc còn chưa ra ở riêng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải làm việc và bị chửi nữa… Nghĩ đến tiểu nha đầu trước mặt này mấy lần bệnh nặng sắp chết, niềm sự thương tiếc lại dâng lên từ trong lòng hắn.
Chu Tuấn Dương ôn nhu trấn an nói: “Yên tâm đi! Chỉ cần ngô và khoai tây sinh trưởng tốt thì triều đình nhất định sẽ không đối xử tệ với các ngươi! Dựa vào thiên phú làm ruộng của nhà ngươi, tiểu gia nói tốt cho nhà các ngươi vài câu trước mặt Hoàng thượng, có khi Hoàng thượng còn đặc biệt cho các người làm nông quan nữa. Đến lúc đó các ngươi cũng có thể ăn cơm triều đình, hưởng bổng lộc triều đình!”
“Đừng, tuyệt đối đừng!” Mặt Dư Tiểu Thảo tràn đầy sợ hãi, giống như gặp hồng thủy mãnh thú vậy, nhảy sang bên cạnh mấy bước luôn miệng nói: “Tiểu Quận vương, ta biết ngươi có ý tốt. Nhưng chúng ta chỉ là dân thường, không có căn cơ, nếu như lăn lộn ở quan trường cũng chỉ là con tốt thí mà thôi. Hay là bỏ đi nhé?”