Dư Hải lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi đúng là quá nguy hiểm, có lúc chàng gần như đã buông tha ý muốn sống, đau khổ chờ đợi cái chết. Chắc chắn là chàng xung khắc với loài gấu này rồi, nếu không sau khi con gấu đen kia bị thương, sao không tìm người làm nó bị thương mà lại cố hết sức đuổi theo chàng chứ, giống như chàng có thù sống thù chết với nó vậy. Lần trước cũng thế nữa, suýt chút nữa bỏ mạng trong miệng gấu rồi! Dư Hải nhắc nhở mình, sau này gặp gấu chắc chắn phải trốn cho xa. Những tháng ngày tốt đẹp chỉ vừa mới bắt đầu, chàng còn chưa hưởng đủ đâu!
Mèo vàng nhỏ nhảy xuống ngay lúc cây đại thụ ngã xuống, rơi vào bụi cỏ bên chân Dư Hải, dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm móng mèo. Khi nãy, nó vẫn luôn đứng trên cành cây ở trên đầu Dư Hải, một mặt là dụ dỗ sự chú ý của gấu đen, mặt khác là để theo sát bảo vệ cha của chủ nhân.
Đúng vậy, Tiểu Bổ Thiên Thạch chính là đầu sỏ khiến gấu đen liên tục đuổi theo Dư Hải. Không phải Dư Tiểu Thảo cứ lấy nó làm mồi sao? Tiểu Bổ Thiên Thạch bụng dạ hẹp hòi quyết định trả thù chút chút, để cha nàng cũng nếm thứ mùi vị làm mồi một chút.
Tiểu Bổ Thiên Thạch tỏa ra mùi hương lôi kéo sự hứng thú của gấu đen, từng bước kéo gấu đen vào phạm vi săn bắn của Dương Quận vương. Nó còn luôn ở trên người Dư Hải, Dư Hải trở thành một miếng thịt kho tàu thơm ngát ở trong mắt gấu đen, chỉ hận không thể một ngụm nuốt chửng.
Vì bảo đảm sự an toàn của cha chủ nhân, Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn luôn chú ý tỉ mỉ từng động tác của gấu đen. Nếu như đại thụ sụp đổ, nó sẽ không chút do dự xông lên. Đùa à, trả thù thì trả thù, nhưng nếu khiến cha của chủ nhân bị thương, linh lực nó khó khăn lắm mới khôi phục được sẽ biến mất một phần năm, chỉ sợ sẽ vì bị trừng phạt mà trở về trước giải phóng luôn.
Dư Hải vòng qua xác của gấu đen đi tới bên cạnh chủ tớ Dương Quận vương. Thấy Lưu tổng quản đang bôi thuốc cho Quận vương gia, vội vàng quan tâm hỏi: “Quận vương gia bị thương ạ? Có nghiêm trọng không?”
Lưu tổng quản nặn ra một nụ cười nói: “Không sao, lúc giương cung sử dụng quá nhiều sức, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao đâu...”
Thật ra trong lòng ông ấy cũng không chắc chắn lắm. Bị thương gân cốt kinh mạch cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhẹ thì như ông ấy nói, cần rất nhiều ngày mới có thế hồi phục; còn nặng, có lẽ cả đời này đều không thể giương cung bắn tên được nữa... Không biết Quận vương gia nghĩ gì, vì một dân đen mà làm mình bị thương, đáng giá sao?
Dù sao Quận vương gia cũng vì cứu chàng mới bị thương, trong lòng Dư Hải rất áy náy, chàng chà chà tay, nói: “Thảo Nhi nhà ta tinh thông y thuật, trở về kêu con bé phối một chút thuốc mỡ bôi cho ngài, có thể nhanh khỏi hơn một chút. Trước kia chân của ta từng bị gấu đen cắn, đại phu của Đồng Nhân Đường đều nói gân mạch đã đứt, phải cắt bỏ. Sau đó Thảo Nhi nhà ta đã chữa khỏi chân cho ta!”
Lúc đầu, Lưu tổng quản còn rất xem thường. Một nha đầu mới mười tuổi thì y thuật có thể cao siêu bao nhiêu chứ? Thuốc phối ra có thể có tác dụng như cốt cao nổi tiếng của hoàng cung sao? Nhưng lại nghe Dư Hải nói, gân mạch trên chân chàng từng bị đứt lìa, không những có thể chữa khỏi, còn đi bộ chạy nhảy không chút ảnh hưởng gì, trong lòng lập tức coi trọng.
Lưu tổng quản xách cung tên yêu thích giúp chủ tử, nghiêm túc nhìn Dư Hải nói: “Vậy thì cảm ơn trước, sau này phải làm phiền Dư nhị cô nương rồi!”
Dư Hải biết Lưu tổng quản là tâm phúc bên cạnh Quận vương gia, nhìn Quận vương lớn lên. Thấy ông ấy nghiêm túc nói cảm ơn như vậy, chàng có chút cẩn trọng khoát khoát tay, nói: “Không phiền, không phiền đâu! Quận vương gia vì cứu thảo dân nên mới bị thương, đương nhiên phải như thế...”
Chu Tuấn Dương dùng chân đá đá con mồi, con gấu đen này ít nhất cũng một hai trăm cân, đem về thành thế nào cũng là một vấn đề lớn. Hay là, chỉ chặt chân gấu đem về thôi nhỉ?
Cuối cùng, vẫn là Dư Hải chặt nhánh gây làm thành một cái xe kéo đơn giản, xách gấu đen lên cùng với Lưu tổng quản, sau đó cố gắng kéo về nơi Tiểu Thảo đang trông chừng con mồi.
Ánh mặt trời dần dần không chiếu vào núi Tây Sơn nữa, trong rừng càng trở nên tối hơn, gió thổi qua bụi cây phát ra tiếng xào xác, chim về tổ thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng hót. Dư Tiểu Thảo vô cùng buồn chán, trong lúc đang lo lắng có thể ra khỏi cánh rừng trước khi trời tối không, bóng người đang kéo gấu đen của cha xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Lúc Dư Tiểu Thảo thấy gấu đen thân thể không lồ, bắt đầu thầm mắng Tiểu Bổ Thiên Thạch đến máu chó đầy đầu. Con gấu đen này vừa nhìn đã thấy hung mãnh, lỡ như tiểu Quận vương hay là cha nàng xảy ra bất trắc gì, nàng chắc chắn sẽ ném Tiểu Bổ Thiên Thạch vào trong hầm phân!
[Có bản thần thạch ở đó, ai có thể làm bọn họ bị thương chứ?] Mèo con nhảy lên đầu vai Tiểu Thảo, hằm hè với nàng. Lại uy hiếp bản thần thạch, còn muốn ném bản thần thạch vào trong hầm phân vừa bẩn vừa thối kia nữa, con cọp không phát uy còn tưởng là mèo bệnh đúng không?
Con mồi được chia ra cột chắc trên hai xe kéo, được Dư Hải và Lưu tổng quản kéo về. Cũng may hai người bọn họ, một người bình thường làm việc nặng đã quen, một người thì có công phu trong người, nhiều con mồi như vậy cũng không làm khó được bọn họ.
Lúc bọn họ ra khỏi rừng núi, trời đã tối đen rồi. Ba mẹ con Liễu thị lo lắng chờ dưới núi Tây Sơn. Từ sau khi Dư Hải bị thương, Liễu thị đã xem núi Tây Sơn là một đại danh từ nguy hiểm, cấm chồng mình và bọn nhỏ lên núi săn thú, cho dù hái nấm và rau củ dại, cũng quy định chỉ có thể hái gần chân núi. Giữa trưa chồng đã đi cùng Quận vương gia ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, Liễu thị khó tránh sẽ suy nghĩ bậy bạ.
“Mẹ, mẹ nhìn xem bên đó có phải cha không?” Dư Hàng mắt sáng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đoàn người ra khỏi rừng núi.
Liễu thị cẩn thận nhìn kỹ, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa nghi ngờ hỏi: “Là bọn họ! Nhưng mà, sao lại nhiều hơn một đứa bé vậy?”
Tiểu Liên hoảng sợ hô một tiếng, nói: “Mẹ, lúc chạng vạng con trở về vẫn không nhìn thấy tiểu muội, không lẽ là nàng sao?”
Liễu thị cau mày suy nghĩ một lát, có chút tức giận nói: “Chắc chắn là nha đầu kia rồi, từ sau giữa trưa, ta đã không thấy con bé nữa! Gan của nha đầu này cũng quá lớn rồi, không nói với ai một tiếng đã lén đi theo vào núi!”
Dư Tiểu Thảo nhờ ánh trăng nhìn thấy ba mẹ con Liễu thị, cực kỳ hứng khởi chạy tới, nói: “Mẹ, hôm nay săn thú thu hoạch không tệ đâu! Tiểu Quận vương còn săn được một con gấu đen đấy! Khoảng hơn hai trăm cân!”
Liễu thị không dùng nhiều sức vặn lỗ tai của con gái nhỏ, tức hừ hừ nói: “Ai kêu con đi theo hả? Trên núi nguy hiểm như vậy, nếu như con gặp chuyện gì, con muốn mẹ sống sao đây?”
Dư Tiểu Thảo có chút chột dạ che lỗ tai ui ui kêu lên: “Mẹ, con sai rồi, sau này con không dám không nói với mẹ một tiếng đã chạy lên núi nữa! Mẹ đừng nóng giận, tức giận sinh bệnh, người ta và cha sẽ đau lòng!”
Chu Tuấn Dương đang rũ hai cánh tay ở bên người cố gắng nhịn đau, thấy dáng vẻ tiểu nha đầu nhe răng trợn mắt, vẻ mặt lấy lòng, không nhịn được cong môi. Nha đầu này, biểu cảm đúng là phong phú mà!
Sau khi Lưu tổng quản kéo con mồi đến Dư gia, nghĩ tới vết thương của chủ tử, tìm cơ hội kéo Dư Tiểu Thảo qua một bên, hỏi nhỏ: “Nhị cô nương, nghe nói gân mạch trên chân cha ngươi là do ngươi trị khỏi? Thật sự có chuyện này sao?”
Đối mặt với Lưu tổng quản trung thành, độc ác và khôn khéo này, Dư Tiểu Thảo không thể không đa nghi. Nàng quả quyết lắc đầu một cái, nói: “Chân của cha ta, một phần là do tác dụng của thuốc mà Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường kê, một phần là vì tố chất thân thể của cha ta tốt, cuối cùng mới là tác dụng của thuốc mỡ do ta chế. Ba phần này không thể thiếu một phần nào cả. Sao vậy? Ai bị thương à?”
Dư Hải đúng lúc đi tới, nghe được một phần, vội nói: “Thảo Nhi, Quận vương gia vì cứu ta mới bị thương. Nếu thuốc mỡ kia của con có thể chữa được, thì tuyệt đối phải chữa trị thật tốt cho Quận vương gia. Nếu không có ngài ấy, cha con không chết cũng đã bị thương nặng rồi!”
Dư Tiểu Thảo lại chửi mắng Tiểu Bổ Thiên Thạch ở trong lòng một trận nữa, miệng nói: “Cha, cha yên tâm! Thuốc mỡ kia của con chắc chắn không có tác dụng phụ gì cả, có hiệu quả khai thông gân mạch, lưu thông máu, giảm đau, con sẽ đi phối ra một chút. Nhưng mà, có tác dụng hay không còn phải xem tiểu Quận vương nữa!”
Người ta đường đường là Quận vương gia, hoàng thân quốc thích đấy, bình thường đều do thái y khám bệnh trị thương, có thể sử dụng phương thuốc dân gian của nông thôn chúng ta sao?
Dư Tiểu Thảo lấy hòm thuốc nhỏ trong nhà ra, nghiền nát một ít thảo dược lưu thông máu giảm bầm, lại sử dụng nước linh thành nồng độ cao cô đặc lại như mỡ. Thuốc mỡ màu đen kịt, bề ngoài thật sự khó nhìn, nhưng lại tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, khiến người khác ngửi vào sẽ thấy tinh thần phấn chấn.
Khi Dư Tiểu Thảo đem thuốc mỡ tự chế đến trước mặt Quận vương gia, không ngờ hắn lại không chút do dự tin tưởng nàng.
“Ngài không sợ ta để thứ không nên để vào trong thuốc mỡ sao? Hoặc là thuốc mỡ chỉ do ta tùy tiện phối ra gì đấy?” Dư Tiểu Thảo vừa bôi thuốc mỡ giúp tiểu Quận vương vừa nói.
Chu Tuấn Dương nói như chém đinh chặt sắt: “Ngươi sẽ không!”
“Sao lại chắc chắn như vậy?” Dư Tiểu Thảo bôi cả cánh tay Chu Tuấn Dương thành một màu đen kịt, giống như một cây cọc gỗ bị đốt thành than vậy.
Chu Tuấn Dương cảm nhận được một cỗ mát lạnh tỏa ra từ thuốc mỡ, đau đớn trên cánh tay lập tức giảm bớt, không biết có phải ảo giác hay không, hắn gần như có thể cảm giác gân mạch bị thương của mình đang nhanh chóng hồi phục lại.
“Trực giác! Trực giác của gia cho gia biết, ngươi sẽ không hại gia. Trực giác nói với gia, thuốc mỡ này của ngươi có tác dụng với thương thế của gia!”
Lại là trực giác? Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của tiểu Quận vương rất chính xác à? Đừng nói hắn có siêu năng lực gì đó nhé? Suy nghĩ của Dư Tiểu Thảo bắt đầu bay cao bay xa.
Hai cánh tay của Chu Tuấn Dương bị bôi một lớp thuốc mỡ dày. Lúc ăn cơm chỉ có thể chờ người khác phục vụ. Mà cái trách nhiệm nặng nề này, không hiểu sao lại rơi xuống đầu Dư Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ! Tiểu Quận vương à tiểu Quận vương, không phải ngươi có mang theo thái giám tổng quản hầu hạ bên người sao? Cẩn gì phải làm khó nhân vật nhỏ là ta chứ?
“Cà!” Chu Tuấn Dương ngồi tùy tiện, nhìn đĩa cà tím xào thịt băm, rất không chột dạ mà sai khiến Tiểu Thảo, lúc muốn ăn cái này, lúc thì muốn ăn cái kia.
Dư Tiểu Thảo cam chịu số phận gắp một miếng cà, bỏ vào miệng tiểu Quận vương, thầm nói: Coi như đền ơn thay cha đi!