Triệu thị vội kéo mẹ chồng mình, trong lòng phẫn hận không thôi, thầm mắng người đồng đội như heo này nhưng miệng vẫn không thể không tỏ ra hiền lương thục đức khuyên bảo: “Mẹ, người cũng đừng nhúng tay vào nữa, hãy chừa lại một đường sống cho tướng công đi!”
“Sao con lại nói như vậy, ta cũng vì muốn giúp Tiểu Ba...” Trương thị trừng đôi mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn Triệu thị.
Triệu thị vừa thấy khóe mắt đặc ghèn mắt của người mẹ chồng quê mùa, vội dời tầm mắt đi nơi khác, miệng vẫn khuyên nhủ: “Mẹ, Quận vương gia kia chính là loại chủ nhân mềm cứng đều không ăn. Nếu người quỳ nhất định không đứng dậy trước mặt hắn, hắn không những sẽ không cảm thấy người đáng thương mà ngược lại còn cho rằng mẹ đang uy hiếp hắn. Chỉ sợ sẽ dẫn đến phản tác dụng.”
Trương thị nhất thời luống cuống chân tay: “Vậy... vậy phải làm sao bay giờ? Chẳng lẽ cứ để ngài ấy hiểu lầm Tiểu Ba nhà chúng ta như vậy?”
Dù sao Triệu thị cũng là con gái của tú tài, xuất thân nhà thi thư, nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Với tình hình này, chúng ta chỉ có thể không làm bất cứ việc gì cả! Đợi sau khi chuyện này lắng xuống, tướng công mượn cơ hội đến thăm cha chồng để thể hiện ra mặt ưu tú của bản thân nhiều hơn. Lâu ngày sẽ thấy lòng người, đến lúc đó Quận vương gia hẳn sẽ thay đổi cái nhìn đối với tướng công! Tướng công, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chàng phải ở yên trong nhà đóng cửa đọc sách. Năm sau nếu chàng ghi được thành tích đặc biệt gì đó, đến lúc đó, Quận vương gia nhất định sẽ nhìn chàng bằng con mắt khác!”
Dư Ba lau nước mắt ở khóe mắt, hít hít cái mũi, cảm kích nhìn Triệu thị, nói: “Vẫn là nương tử có kiến thức! Đúng, Quận vương gia cũng đã nói, thực lực mới là quan trọng nhất. Mùa xuân năm sau, ta nhất định sẽ thi được thành tích tốt chứng minh tài năng của mình!”
Từ đó về sau, Dư Ba đều ở nhà đóng cửa học hành cực khổ, ngoại trừ ăn cơm và ngủ, một phút cũng không rời khỏi sách vở.
Triệu thị ngược lại cũng có vài phần thông minh vặt, nàng ta thấy mấy đứa con nhà Nhị bá đều rất thích Tiểu Đậu Đậu, bèn hai ba ngày lại mang con trai đến nhà Nhị bá chơi.
Tiểu Đậu Đậu cũng vô cùng thích nhà Nhị bá bá. Mỗi lần qua đó, Tiểu Thảo tỷ tỷ đều sẽ cho cậu bé đồ ăn ngon. Có khi là một đĩa châu chấu rang thơm lừng, có khi là một củ khoai lang đỏ được nướng thơm nức, có khi là một bắp ngô luộc, còn có đôi khi là hạt hướng dương muối tiêu.
Hạt giống hoa hướng dương cũng được Dương Quận vương mang về từ Tây Dương, sau đó cho Tiểu Thảo mấy hạt để nàng trồng dưới chân tường vây ở hậu viện. Lúc nạn châu chấu đến, Dư Tiểu Thảo đã ủ chín dưới sự giúp đỡ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, sau khi phơi khô thu được hai ba cân hạt hướng dương. Sau khi giữ lại một ít làm hạt giống, phần còn lại đều được nàng mang đi rang làm thành món ăn vặt. Sau khi Liễu thị thưởng thức hương vị của hạt hướng dương rang liền cất đi một cân hạt hướng dương, nói là đợi đến lúc ăn tết sẽ mang ra rang đãi khách.
Nữ công của Triệu thị không tồi, có thể thêu ra hoa cỏ sống động như thật. Nàng ta thêu tặng Tiểu Liên và Tiểu Thảo mỗi người một tấm khăn. Tiểu Liên bèn xin tiểu thẩm dạy cách thêu hoa. Mỗi ngày nàng ấy đều phải đi sớm về trễ, chỉ có thời gian buổi tối để học. Chạng vạng mỗi ngày Triệu thị đều đến đây một canh giờ, dạy Tiểu Liên thêu hoa rất tận tâm.
Dư gia cũng không để nàng ta dạy không công. Bởi vì Tiểu Liên dọn quán muộn cho nên giờ cơm chiều của Dư gia đều sẽ muộn hơn so với nhà trên thị trấn một chút. Lúc Triệu thị mang theo Đậu Đậu đến đây đều vừa kịp thời gian Dư gia dùng cơm chiều, nên sau này đều để hai mẹ con họ ăn cơm chiều ở Dư ga.
Lúc bắt đầu, Triệu thị còn uyển chuyển cự tuyệt, nói bản thân đã ăn rồi. Trương thị bên kia cũng giống như đại đa số thôn dân thôn Đông Sơn, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm. Một bữa vào buổi sáng lúc thượng ngọ tầm chín mười giờ, một bữa vào sau giờ ngọ khoảng ba bốn giờ chiều. Lúc Dư gia bên nhà cũ dùng cơm chiều đã vào hơn bảy giờ tối. Nàng ta nói bản thân đã ăn cũng không phải nói dối.
Dư Tiểu Thảo đã sớm biết được hai mẹ con bọn họ ăn cơm chiều khi nào, ăn món gì từ miệng Tiểu Đậu Đậu? Trương thị làm cơm chiều chính là mỗi người một bát cháo loãng, một đĩa dưa muối nhỏ. Ăn lúc ba bốn giờ đến bảy giờ cũng đã tiêu hóa gần hết rồi. Cho nên, Tiểu Đậu Đậu nhìn bánh bột ngô nhiều bột mỳ ít lương thực phụ, còn có các món ăn thơm ngào ngạt trên bàn đã sớm nước miếng chảy dài.
Dư Tiểu Thảo biết tính tình Triệu thị không thích lợi dụng người khác giống như Lý thị, đối với nàng ta cũng không có ác cảm gì. Tiểu Đậu Đậu vốn dĩ trắng trẻo mập mạp lại bị đói đến mức trở thành một Tiểu Đậu Nha (cây giá đỗ), điều này khiến trong lòng nàng có chút không đành lòng. Dù khổ cũng không thể đứa trẻ phải chịu khổ, phải không?
Vì thế, Tiểu Thảo khuyên: “Tiểu thẩm, người dạy chúng ta nữ công cũng coi như nửa sư phụ của chúng ta. Chiêu đãi sư phụ một bữa cơm là việc đồ nhi nên làm. Người cũng đừng từ chối nữa. Nếu người cứ khách sáo như vậy, ta và Tiểu Liên nào dám không biết xấu hổ làm phiền người nữa?”
Triệu thị thoái thác không xong nên mang con trai đến ngồi bên cạnh bàn ăn một chút. Ngày hôm sau, nàng ta đến đây muộn hơn ba mươi phút, định chờ Dư gia ăn xong cơm chiều mới qua.
Ai biết được khi vừa đi vào cửa viện, Dư Tiểu Thảo đã vuốt cái bụng mình nói thì thầm: “Tiểu thẩm, lần sau thẩm có thể đến đây sớm một chút hay không? Chúng ta chờ thẩm đói đến độ sắp hôn mê luôn rồi.”
Thấy Dư gia là thành tâm thực lòng chiêu đãi mình một bữa cơm chiều, Triệu thị mới cảm kích tiếp nhận. Ăn mấy bữa cơm chiều, Triệu thị lại có thêm nhận thức mới về căn cơ nhà Nhị bá.
Vừa mới trải qua nạn châu chấu, nhà ai không thắt lưng buộc bụng, có thể nhịn được một bữa thì nhịn một bữa. Đặc biệt là bữa cơm chiều, ăn xong chỉ ngủ cũng không có chuyện gì phải cần đến thể lực, đại đa số nhà đều là chỉ ăn một bữa nhẹ.
Mà nhà Dư Hải vẫn ăn no bánh nướng to như cũ, mỗi ngày đều ăn ít nhất bốn món mặn một món canh. Hơn nữa bánh bột ngô nhiều bột mỳ ít lương thực phụ, có đôi khi còn dứt khoát chỉ dùng nguyên bột mỳ cán thành mỳ sợi. Ba ngày hai bữa, còn xào mấy đĩa thịt, nghe nói đều là món ăn dân dã do Dương Quận vương săn được. Có khi là thịt lợn rừng, có khi là thịt sói, có khi là thỏ hoang gà rừng.
Qua nửa tháng, khuôn mặt nhỏ gầy xương của con trai đã tròn lên một vòng, cũng trở nên lớn hơn. Mỗi ngày không cần nàng ta đưa, cậu bé đã sớm chạy đến nhà Nhị bá bá, bắt châu chấu cho gà ăn cùng Thạch Đầu ca ca và Phương Bình ca ca, bắt ốc xào ăn hoặc ra biển bắt hải sản nhặt sò cùng bọn nhỏ trong thôn. Đến cả buổi tối khi ngủ mơ cũng gọi “Thạch Đầu ca ca, đệ đào được một con nghêu...”
Tuy con trai đen đi một chút nhưng thân thể lại càng ngày càng lớn, ăn uống cũng càng ngày càng khỏe khắn. Vì con trai, nàng ta cũng chỉ có thể mặt dày cùng ăn cơm chiều với nhà Nhị bá. Người nhà Nhị bá đều phúc hậu, nhiều khi còn để nàng ta mang chút ăn về cho tướng công, nhưng lại có yêu cầu: Chỉ ba người nhà các nàng ta được ăn.
Một tháng trôi qua, ba người đều béo lên một vòng, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Lý thị thấy thế bèn ở trong viện chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Có một số người nhìn thì thanh cao. Không nghĩ tới cũng lại đi ôm đùi, nịnh nọt người khác! Đồ ăn người ta ăn thừa, thơm thối đều mang về!”
Tuy Trương thị có phê bình kín đáo chuyện Triệu thị hay chạy sang nhà cũ nhưng mỗi lần nàng ta đều có thể mang đồ ăn ngon về cho con trai bà ta. Thấy con trai béo thêm chút thịt, bà ta cũng đành mắt nhắm mắt mở. Có người nguyện ý nuôi con trai cháu trai cho mình, bà ta cũng không có tổn thất gì, cớ sao không làm?
Nghe được lời chanh chua của Lý thị, Trương thị quát một tiếng về phía nàng ta: “Có bản lĩnh ngươi cũng đi ôm đùi người ta đi? Nếu là ngươi đi, còn chưa vào cửa đã bị người ta đuổi ra ngoài. Không có bản lĩnh thì cũng đừng lớn tiếng ở đây!”
Lý thị liền ngậm miệng. Điều mẹ chồng nói cũng là sự thật. Từ năm trước, sau khi nàng ta nhân lúc nửa đêm chạy đến ruộng dưa của Dư Hải, phá hoại rất nhiều dưa hấu chưa chín còn giẫm hỏng rồi không ít dưa ương, nhà cũ Dư gia đã không bao giờ hoan nghênh nàng ta nữa. Có khi nàng ta mặt dày đi qua, muốn nhặt hành, hái rau củ cũng sẽ bị Dư Tiểu Thảo lợi hại kia đuổi ra ngoài. Sau khi mẹ chồng và cha chồng hòa li, nhà cũ cũng phân rõ quan hệ với bên này, nàng ta càng đừng nghĩ chiếm được một văn tiền.
Mỗi buổi tối, khi nàng ta lén nhìn Triệu thị bưng đồ ăn về qua khe cửa đều không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng thầm mắng nhà Dư Hải thế lực như vậy lại đi nịnh bợ lão Tam. Khẳng định là nghĩ tương lai lão Tam làm quan lớn cũng có thể được thơm lây! Nhưng mắng nữa thì cũng có lợi ích gì? Chồng nàng ta là người khù khì không biết đối nhân xử thế, nàng ta cũng chỉ có thể nhìn người ta ăn sung mặc sướng.
Lúc phần lớn hộ dân ở thôn Đông Sơn đều đến mức một ngày chỉ có thể ăn một bữa nhẹ, qua mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ có nhà phải chịu đói thì trên bến tàu truyền đến một tin tức tốt khiến lòng người hân hoan - đội tàu đến phía nam mua lương bình ổn giá đã trở lại!
Sau khi Dương Quận vương nhận được tin tức bèn ra roi thúc ngựa đến bến tàu chủ trì đại cục. Những thị vệ thủ hạ của hắn đã sớm dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch ở trên bến tàu, phòng ngừa dân đói tranh đoạt dẫn đến phát sinh bạo loạn.
Phòng Tử Trấn cũng mang theo quan binh Vệ sở đến giúp đỡ duy trì trật tự. Bến tàu đã xây được nửa, lương thực đã được nhóm công nhân bốc xếp trên bến tàu dọn tới những cửa hiệu đã hoàn thành. Ngày hôm sau sẽ mở cửa hàng bắt đầu bán ra.
Một số khác được quan binh vận chuyển đến kho hàng của nha môn trên thị trấn, chuẩn bị đồng thời bán ra ở hai nơi là trấn Đường Cổ và bến tàu. Giá lương thực cũng được định gần giống như trước khi xảy ra nạn đói, lương thực phụ mười văn tiền một cân, lương thực chính hai mươi văn tiền một cân. Lương thực đều được bán đúng với giá mua gốc, phí vận chuyển và tiền lương nhân viên đều do một mình triều đình gánh chịu.
Sau khi tin tức truyền ra, thôn dân của rất nhiều thôn đều đi suốt đêm tới xếp thành một đội ngũ thật dài trước cửa hàng. Bởi vì quan hệ giữa Dư gia và Quận vương gia nên thôn Đông Sơn nhận được tin tức đầu tiên, vì vậy có thể thấy được các thôn dân thôn Đông Sơn đều xếp đầu hàng trong đội ngũ dài không thấy đuôi.
Mấy trăm chiếc thuyền trong đội đã chở đủ lương thực về cung ứng cho những người dân chịu thiên tai, bởi vậy có thể mua không hạn chế số lượng. Có nhà bị đói đến hoảng sợ, muốn tích trữ nhiều lương thực trong nhà một chút cho nên dốc hết tiền của trong nhà mang đi mua lương thực bình ổn giá.