Nông Viên Tự Cẩm

Chương 296: Đấu giá

/622
Trước Tiếp
Mấy ngày trước, trước cửa hơn hai mươi gian cửa hàng bán lương ở trấn Đường Cổ và bến tàu đều có đội ngũ xếp hàng thật dài. Cho dù buổi tối tiệm lương đóng cửa, những đội ngũ này cũng không giải tán mà ở lại ngủ ngay ngoài trời, sợ tới ngày hôm sau lại phải xếp hàng một lần nữa, càng sợ lương thực bình ổn giá không đủ để cung ứng hơn.

Triệu đại nhân của huyện nha trấn Đường Cổ dẫn theo một đám người của nha môn, mỗi buổi sáng đúng sáu giờ sẽ mở cửa hàng bán lương, buổi tối tám giờ sẽ đóng cửa. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi trên bến tàu cũng như thế. Cứ như vậy bận bịu suốt năm ngày, chờ sau khi tất cả các châu phủ và thị trấn bình ổn giá lương xong, áp lực của trấn Đường Cổ và bến tàu mới giảm bớt.

Lúc loạt lương thực đầu tiên sắp tiêu thụ hết, đội tàu thứ hai đã trở lại địa điểm xuất phát. Sau khi tháo dỡ lương thực xong, đội tàu đầu tiên cũng lại một lần nữa lên đường đi Giang Nam. Dân chúng khu vực gặp nạn thấy lương thực được cung ứng kịp thời cũng không còn tâm tư tranh giành mua lương về tích trữ. Bởi vậy, hình ảnh xếp hàng thật dài chờ mua lương thực bình ổn giá trước cửa hàng lương đã trở thành lịch sử.

Các tiệm lương muốn nhân nạn đói phát tài trước đó, giờ trước cửa có thể lạnh ngắt vắng tanh. Những tiệm lương quan gia mở để bình ổn giá lương đều là lương thực mới thu hoạch mua về từ phương Nam, còn lương thực những tiệm lương đó tích trữ đều là lương thực thu hoạch từ mùa thu năm ngoái. Hơn nữa các cửa hàng bình ổn giá đều bán lương thực với giá cả vừa phải, chỉ có kẻ ngốc mới đi mua lương giá cao của bọn họ. Nhờ nạn châu chấu, những tiệm lương này cũng đã kiếm được chút lời, vì không muốn giữ lương thực cũ trong tiện cho nên bọn họ rối rít hạ giá, thậm chí có khi còn rẻ hơn cá giá của những cửa hàng bình ổn giá.

Bởi vậy, cửa hàng bình ổn giá lương lại càng được giảm bớt áp lực. Chẳng mấy chốc, từ hơn hai mươi cửa hàng bán lương thực bình ổn giá, giảm bớt đến phía đông trấn Đường Cổ một tiệm, tây trấn Đường Cổ một tiệm, trên bến tàu cũng chỉ còn lại hai tiệm. Hết thảy dần dần khôi phục lại trạng thái trước khi gặp thiên tai.

Mà rau củ nhà Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng bị nhóm nhà giàu ở trấn Đường Cổ biết được. Bọn họ rối rít tỏ vẻ nguyện ý ra giá cao đặt mua rau của Dư gia. Nạn châu chấu cộng với nạn hạn hán, những kẻ có tiền này đã thật lâu không được ăn rau xanh tươi ngon.

Những ngày này, trước cửa viện Dư gia tụ tập mười mấy đám người ăn mặc như quản gia tôi tớ, bọn họ cãi cọ kịch liệt với nhau. Diêu quản gia đã thăng chức trở thành Đại quản gia, hắn hợp tình hợp lý nói: “Diêu gia chúng ta là nhà đầu tiên ở thị trấn chọn mua rau của Dư gia, hơn nữa mấy năm nay cũng chưa bao giờ gián đoạn. Lão thái gia của chúng ta đã nói, bất luận đắt bao nhiêu cũng phải giành được quyền mua rau.”

Nhị quản gia của Trang gia bĩu môi nói: “Dư đại ca ngài nói xem, có phải Trang gia chúng ta là nhà đầu tiên đến cũng là nhà đầu tiên chọn mua rau của các người đúng hay không? Ngài cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia!”

Quản gia Vương gia cũng không chút yếu thế nói: “Ai gặp thì có phần! Nếu chúng ta đã tới cũng không thể để chúng ta tay không quay về chứ?”

Những quản gia tôi tớ khác cũng mồm năm miệng mười tỏ ý muốn mua rau củ. Dư Hải cũng không biết phải nghe lời người nào nói, lập tức bị ồn ào đến đau đầu nhức óc.

“Yên lặng một chút, xin mọi người yên lặng!” Dư Hải cao giọng hô một tiếng, đợi cho đến khi tất cả mọi người dừng tranh luận mới nói, “Các ngươi cũng biết rau trong viện của chúng ta đều đã được Trân Tu Lâu đặt trước! Chỉ còn chút rau dưa ở mảnh đất bên cạnh hồ nước sau viện. Mỗi ngày chỉ có thể thu hoạch được một trăm cân. Rau ít người nhiều, khẳng định không thể khiến tất cả mọi người đều như ý. Cho nên, điểm mấu chốt chính là mọi người cùng nhau bàn bạc đưa ra quyết định đi!”

“Còn bàn bạc gì nữa? Ai ra giá cao thì được mua!” Người nói chính là quản gia của Trang gia tiền muôn bạc biển.

Diêu quản gia cũng không yếu thế chút nào: “Được! Vậy ai ra giá cao thì được mua! Mọi người cùng tham gia đặt giá, ai ra giá cao thì bán cho nhà đó! Chúng ta ra một trăm văn tiền một cân!”

Nhị quản gia của Trang gia khinh thường bĩu môi, hô: “Một trăm sáu mươi văn tiền một cân!”

Trấn Đường Cổ ai không biết Trang gia và Diêu gia là hai nhà nhiều của cải nhất (ngoại trừ Chu gia). Ngay từ đầu còn có người nhà khác ra giá theo, nhưng vì theo ra giá nên giá cả bị kéo lên, những quản gia và người hầu tới kia cũng không thể tự ý làm chủ được, chỉ có thể nhìn Trang gia và Diêu gia so kèo thực lực. Cuối cùng, không ngờ giá của rau củ lên tới hai lượng bạc một cân.

Dư Hải cảm thấy hết sức đau đầu, bán cho Trân Tu Lâu mới hơn sáu mươi văn tiền một cân, đến hai nhà này lại hô lên đến hai lượng bạc một cân, chàng cũng thấy rất ái ngại!

Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh cũng không nhìn nổi chuyện này, vội nói với quản gia hai nhà này: “Các ngươi đừng cãi cọ nữa! Cứ tranh chấp mãi đâu phải cách hay, trở về bàn bạc cẩn thận với chủ nhân các ngươi đi!”

Diêu quản gia cười nói: “Dư cô nương đúng là có lòng tốt! Chỉ là lão gia chúng ta đã nói dù đắt bao nhiêu cũng nhất định phải mua được rau về! Bạc không thành vấn đề!”

Trang gia có tiệm lương thực khắp ba châu phủ mười mấy thị trấn. Lúc nạn đói ban đầu đã kiếm được một khoản lời cho nên nhị quản gia của Trang gia ưỡn thẳng sống lưng, khinh thường liếc mắt nhìn Diêu quản gia một cái, nói: “Đua của cải, Trang gia chúng ta cũng chưa bao giờ sợ người khác đâu!”

Dư Tiểu Thảo cười khổ nói: “Biết nhà các ngươi đều có của cải phong phú, giàu như vậy cũng không thể nhét vào nhà chúng ta được! Số bạc này chúng ta cầm sẽ bỏng tay mất!”

Chu Tuấn Dương ở một bên xem trò vui đã lâu, hắn nghe Dư Tiểu Thảo nói xong, bĩu môi nói: “Người ta nhiều tiền nhất quyết muốn đưa thêm cho ngươi. Không ăn trộm không cướp giật, lại còn ngại bạc nhiều bỏng tay nữa! Thật là không phóng khoáng!”

Hai vị quản gia đều biết thân phận của Dương Quận vương, thấy hắn mở miệng nói chuyện, nhất thời trở nên biết điều. Chỉ là, Diêu quản gia vẫn rất dũng cảm bày tỏ: “Dư cô nương, sau khi lão thái gia của chúng ta ăn rau nhà các ngươi thì không thể ăn vào rau nhà khác nữa. Trước kia lão thái gia chỉ thích ăn thịt, rất ít khi đụng tới rau củ cho nên bị chứng choáng váng đầu. Đại phu khuyên ông ấy ăn nhiều rau xanh ông ấy cũng không nghe. Từ mùa xuân năm trước, sau khi mua rau của nhà các người về, mỗi bữa lão gia đều không rời được rau nhà các ngươi. Đặc biệt là cà chua, lão gia của chúng ta còn ăn như ăn trái cây nữa! Sau khi nạn châu chấu tới, hơn hai tháng này, không có rau xanh tươi ngon, lượng cơm lão thái gia chúng ta ăn giảm xuống mắt thấy. Cũng phải nhờ chút rau khô mua về từ nhà các ngươi, ông ấy mới có thể ăn chút, nếu không...”

“Này này! Không cạnh tranh giá cả được, đây là muốn đánh bài cảm tình ư! Diêu quản gia, không phải ngươi vừa rồi còn đồng ý ai ra giá cao người đó được sao? Vậy tiếp tục đi!” Nhị quản gia của Trang gia cũng vừa mới nhậm chức không lâu, muốn mượn cơ hội này biểu hiện chút năng lực trước mặt chủ tử mình. Dù sao chủ tử cũng nói, giá cả cao chút cũng không sao cả, chỉ cần có thể khiến lão thái quân ăn rau là được.

Lão thái quân của Trang gia có chứng táo bón, Tôn đại phu nói phải ăn nhiều lương thực phụ, ăn nhiều rau xanh. Lương thực phụ? Đó là đồ ăn của bọn quỷ nghèo. Nếu để những nhà khác trên thị trấn biết được chủ nhân của Trang gia cho mẹ ăn lương thực phụ, không bị dị nghị sau lưng mới là lạ. Nhưng đúng năm gặp nạn châu chấu, kiếm đâu ra rau xanh tươi ngon chứ?

Mãi cho đến có một lần, hắn đến Trân Tu Lâu dự tiệc, rau xà lách và nấm hương rau xanh xào dầu hào bày trên bàn được mọi người khen không dứt miệng. Rau xà lách và rau xanh tuyệt đối tươi ngon, không có khả năng được hái trước nạn châu chấu. Chủ của Trang gia hỏi thăm nhiều lần, nhưng miệng trên miệng dưới Trân Tu đều chặt như rót sắt. Sau đó, hắn phải phái người lén theo đuôi xe ngựa chọn mua của Trân Tu Lâu, mới biết được rau củ tươi ngon do Dư gia ở thôn Đông Sơn trồng. Cho nên hắn mới phái nhị quản gia đến để chọn mua.

Cũng không biết nói ai tiết lộ tin tức khiến toàn bộ trấn Đường Cổ đều biết Dư gia ở thôn Đông Sơn có rau củ tươi ngon. Ăn rau khô, dưa muối và thịt hơn hai tháng, phàm là nhà có tiền, ai không muốn ăn chút rau xanh tươi ngon bớt dầu mỡ? Kết quả là trước cửa Dư gia xuất hiện một màn vừa rồi.

Dư Tiểu Thảo thấy hai người lại giằng co, vội ngăn cản nói: “Hai vị quản gia đại thúc, đều xin bớt giận bình tĩnh lại trước! Các ngươi xem, mỗi ngày có hơn trăm cân rau củ, hai nhà các ngươi chia đều không phải được rồi sao! Mùa màng như thế này, dù ăn rau tươi cũng không thể thay cơm được, các ngươi nói ý này có phải rất hay không?”

Hai vị quản gia liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, bất đắc dĩ đạt thành một thỏa thuận. Mỗi ngày mỗi nhà năm mươi cân. Vẫn là Dư cô nương nói đúng, tuy chủ tử hai nhà bọn họ lớn nhỏ cộng lại cũng có hơn mười vị, năm mươi cân rau dưa vậy là đủ rồi. Nói không chừng còn có thể dư lại một ít, ban thưởng cho bọn hạ nhân có mặt mũi như hắn.

Trước khi tiêu diệt nạn châu chấu hoàn toàn, giá cả cứ theo như bọn họ vừa mới kêu, hai lượng bạc một cân. Như lời Tiểu Quận vương nói chính là, bạc đưa tới cửa, không muốn cũng không được, cũng không trộm không cướp. Bởi vậy, mỗi ngày Dư gia lại có thêm hai trăm lượng bạc thu vào.

Dư Tiểu Thảo giải thích với hơn mười nhà phải thất vọng ra về: “Nhà của chúng ta thiếu người, không thể chăm sóc vườn rau quá lớn. Chỉ là ta có loại nước thuốc có thể đuổi châu chấu diệt châu chấu. Các ngươi có thể mua nước thuốc về, trồng rau cũng được mà trồng lương thực cũng thế. Phun nước thuốc mỗi sáng sớm có thể tránh cho hoa màu rau củ bị châu chấu đạp hỏng!”

Nhà khác vừa nghe nghĩ thấy các loại rau xanh giống như xà lách nhiều nhất chỉ một tháng đã có thể ăn được. Nếu bây giờ trở về trồng, trước mùa thu đã có thể ăn rau xanh tươi ngon. Lúc này nếu trồng rau dưa mùa thu cũng không tính quá muộn. Cho nên bọn họ rối rít hỏi thăm giá cả nước thuốc.

Nước thuốc được để trong bình hoặc trong vò rượu. Nguyên tiền vốn một vại đã phải hơn một hai lượng bạc, hơn nữa nước linh thạch vạn năm khó cầu, tất nhiên giá cả cũng sẽ không quá thấp. Dư Tiểu Thảo định bán ra với giá năm lượng bạc một vại. Một vại nước thuốc cũng đủ phun một mẫu đất trong một tháng, tính toán lại thì lời hơn so với mua rau dưa đặt trước một chút. Chẳng qua chỉ là ăn rau xanh tươi ngon chậm hơn nhà khác một chút mà thôi. Hơn mười hộ không thể cạnh tranh mua rau dưa được, phần lớn đều mua nước thuốc trở về nộp lên. Tính toán lại nguyên tiền bán nước thuốc cũng được tám mươi lăm lượng bạc.

Lưu Hổ không khỏi thầm bội phục nói với vợ: “Vợ à, bản lĩnh kiếm tiền của đệ đệ nàng thật lợi hại. Đầu tiên là dưa hấu, sau là rau xanh, bạc cứ chạy ào ào vào trong túi!”

Dư Thải Phượng cười nói: “Kỳ thật không thể nói do Tiểu Hải có bản lĩnh kiếm tiền. Nửa năm này chàng không phát hiện ra ư? Phàm là chuyện mua bán kiếm tiền, phần lớn đều có liên quan đến Tiểu Thảo. Tiểu Hải nói trồng dưa hấu ngay từ đầu cũng là chủ ý của Tiểu Thảo, trồng làm sao bán như thế nào cũng đều do Tiểu Thảo nói đệ ấy làm. Còn có rau củ này, nếu không phải Tiểu Thảo làm ra nước thuốc, sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương