Dư Thải Phượng suy nghĩ một chút, tỏ vẻ đồng ý: “Thừa dịp mọi người đều rảnh rỗi, chúng ta tranh thủ xây nhà lên đi, học nhà cũ bên này, xây viện lớn một chút, có thể trồng nhiều rau xanh hơn. Nếu như làm vườn rau ở bên ngoài, ta sợ ban đêm không thể trông được.”
“Ừ! Vậy làm một viện trạch lớn, cũng dùng đá làm tường vây luôn!” Lưu Hổ lập tức quyết định.
Ngày hôm sau, dưới sự giúp đỡ của Dư Hải, tìm được mười mấy thôn dân thanh niên trai tráng, giúp đỡ xây nhà cho Lưu gia. Nhà của Lưu gia cũng ở dưới chân núi Tây Sơn, cách Dư gia khoảng năm trăm mét. Nhà bọn họ quyết định khiêm tốn một chút, xây nhà khung gỗ.
Lúc này trời đã vào thu, vốn nên là lúc bận rộn nhất trong năm, nhưng vì nạn châu chấu nên không có cách nào trồng trọt hoa màu, các thôn dân đều rảnh rỗi ở trong nhà, có người thì đi đào giun thìa biển nhặt hàu biển, hoặc là đến thị trấn hay bến tàu làm việc vặt.
Vì có quá nhiều người đào giun thìa biển và hàu biển cho nên thu nhập mỗi ngày liên tục giảm nhanh so với mọi khi. Trước kia một ngày ít nhất cũng kiếm được khoảng một trăm văn tiền, còn bây giờ có thể đào hơn nửa cân bán được bốn năm mươi văn tiền đã là cao thủ khiến người khác phải hâm mộ rồi.
Mà người chờ làm công ở bến tàu và thị trấn ngày càng nhiều, có lúc chờ hơn mấy ngày cũng chưa chắc có việc làm tìm tới cửa. Nếu không phải có lương thực bình ổn giá, chỉ sợ sớm đã có người chết đói khắp nơi rồi.
Lưu gia thuê người xây nhà là trả tiền mặt, tiền công một ngày ba mươi văn tiền, giữa ngày có một bữa cơm. Mặc dù tiền công không được coi là quá cao, nhưng Lưu Hổ có quan hệ thông gia với Dư Hải, quan hệ của Dư Hải và người chị này lại tốt, cho nên mấy thanh niên trai tráng trong thôn rất vui vẻ bán cho Dư Hải ca một nhân tình.
Sau hai ngày làm, mấy thanh niên trai tráng khen không dứt miệng cơm nước của Lưu gia, sôi nổi tỏ vẻ lần làm ăn này rất đáng giá! Bữa cơm này của Lưu gia, là bánh nhị hợp* hàng thật giá thật, cho vào không ít bột mì, mỗi bữa ăn đều có món mặn. Có khi là thịt đầu heo mềm nhũn thơm phức, hoặc là ruột heo xào thơm nồng nức mũi, hoặc là cá nhỏ kho mục ngay cả xương cũng nhừ...
*Bánh nhị hợp: bánh trộn từ hai loại bột là bột mì và bột ngô
Khiến người ta vui vẻ nhất chính là, ngoài rau khô ra, mỗi bữa đều sẽ có một đĩa cải xanh xào. Phải biết mùa màng một năm nay thế nào, một đĩa cải xanh xào ở Trân Tu Lâu cũng bán bằng giá gà vịt quay, đắt như vàng vậy! Còn có tương châu chấu do Dư Tiểu Thảo tự làm nữa, khiến mấy thanh niên trai tráng khen không dứt miệng. Cho dù không có những món ăn khác, chỉ có tương châu chấu cay thơm ngon, bọn họ cũng có thể ăn nhiều hơn hai cái bánh nướng!
Có thức ăn ngon miệng, mấy thanh niên trai tráng đều sức sống tràn trề làm việc. Trộn tường bùn, chặt gỗ, xây tường đá... Mọi người đều không tiếc bỏ sức ra, không có người nào lười biếng cả.
Chưa tới một tháng, căn nhà gạch bùn ba gian của Lưu gia đã xây xong, nóc nhà thì bọn họ dùng ngói xanh theo gợi ý của Tiểu Thảo, như vậy hàng năm cũng có thể tiết kiệm thời gian với sức lực tu sửa nhà. Hơn nữa vào mùa hè, nóc nhà bằng cỏ tranh dễ bị dột mưa, mùa đông không chịu được gió tuyết. Với khả năng kinh tế của Lưu gia bây giờ, cố gắng một chút vẫn có thể xây được nhà gạch ngói xanh, cần gì vì tiết kiệm chút bạc mà ở không thoải mái chứ?
Lưu gia gần núi Tây Sơn hơn Dư gia một chút, Dư Hải đề nghị anh rể xây tường rào ở khu vực xung quanh với đào một chút bẫy, để đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra.
Trên thực tế, lo lắng của bọn họ cũng không phải dư thừa. Khi Lưu gia vừa mới sửa sang lại vườn rau trong viện rồi gieo hạt giống lên chưa được mấy ngày, lúc tối khi đi ngủ, mấy gia đình dưới chân núi Tây Sơn đều thấp thoáng nghe thấy tiếng sói tru của bầy sói.
Dư Tiểu Thảo bị làm tỉnh giấc, khoác chăn nhỏ leo lên giường của cha mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Cha, cha nghe thử! Hình như có tiếng sói tru! Bầy sói xuống núi sao ạ?”
Lời của nàng còn chưa dứt, trong sân chợt vang lên một tiếng tru non nớt, nghe rất giống như có ý cảnh cáo.
Dư Hải dở khóc dở cười nói: “Thảo Nhi, hai con chó nhỏ con mang về đã được hơn hai tháng mà vẫn không biết sủa. Bây giờ nghe tiếng sói tru thì lại học theo rất ra hình ra dáng đó. Nhanh đi ôm hai đứa nhóc kia vào đi, cẩn thận kéo bầy sói tới!”
Lúc này, hai anh em Dư Hàng và Tiểu Thạch Đầu đẩy cửa đi vào, trong tay mỗi người ôm một con chó sói nhỏ. Tiểu Thạch Đầu cười nói: “Lá gan của Tiểu Bạch thật là lớn, nghe thấy tiếng sói tru còn dám tru lại với bọn nó! Nhưng mà tiếng tru quá non nớt, không có sức uy hiếp gì cả.”
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch là con của sói xám, lúc tới đây vẫn chưa được đầy tháng, đến bây giờ cũng chừng hơn hai tháng tuổi. Mỗi ngày chúng nó ăn châu chấu bắt được, lại có cá tôm Dư Tiểu Thảo bắt về thêm món cho bọn nó, cho nên thân thể nhỏ rất khỏe mạnh. Có lẽ là vì uống nước linh thạch, hai đứa nhóc này phát triển khá chậm, đã hơn hai tháng mới lớn nhỏ cỡ nhóc chó hai tháng tuổi nhà Đại Hoàng. Nhưng mà nhìn qua xinh xắn nhanh nhẹn, cực kỳ đáng yêu.
Hai đứa nghe thấy bầy sói liên tục tru không ngừng thì đều xù lông lên, nằm trong lòng anh em Dư Hàng nhe răng trợn mắt làm ra dáng vẻ rất hung dữ. Dư Hải đón lấy Tiểu Hắc, đặt nó lên đùi mình vuốt ve, cười nói: “Hai con chó này chắc chắn có dòng máu chó sói, đầu chưa bao nhiêu lớn mà tính tình đã thật sự không hiền nha. Nếu tương lai huấn luyện thật tốt, chắc chắn sẽ là chó săn không tệ.”
Dư Tiểu Thảo không ngừng cười trộm trong lòng, cái gì mà có dòng máu chó sói chứ, đây là chó sói hàng thật giá thật đó có được không? Nhưng mà, cũng không biết mẹ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch màu gì, sao có thể sinh ra hai chú sói con có màu sắc hoàn toàn ngược nhau thế này, không có con nào giống như Đại Hôi cả. “Đại Hôi” là tên Tiểu Thảo mới đặt cho sói xám, trước kia cứ gọi Tiểu Lang, Tiểu Lang, bây giờ người ta cũng đã làm cha rồi, gọi Tiểu Lang nữa cũng không hợp.
Hai con sói nhỏ vừa được đặt lên giường đã lập tức chạy đến bên cạnh Tiểu Thảo, lấy đầu cọ cọ nàng vô cùng thân thiết, còn lăn lộn bên cạnh nàng đòi được vuốt ve, không nhìn ra dáng vẻ hung ác khi nãy chút nào.
Tiểu Bào Tử nuôi hai năm, dáng người cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn là một con thú rất mini. Nó cũng đi theo hai anh em Dư gia chen vào phòng ngủ ở chính phòng. Nhìn hai con sói nhỏ trên giường, nó rất ghen tị lấy chân trước cào cào bên cạnh giường, đôi mắt trông mong đứng nhìn.
Ba con sủng vật nhỏ của Dư gia gần như mỗi ngày đều được tắm một lần, trên người rất sạch sẽ, không có mùi gì lạ. Dư Tiểu Liên thuận tay kéo Tiểu Bảo Tử lên giường, ôm nó vào trong lòng vuốt ve. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch chỉ gần gũi với em gái, đều xa cách với ôm ấp của người khác. Đối với việc này, Dư Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu tỏ vẻ oán hận. Cũng may tính tình của Tiểu Bào Tử khá tốt, rất gần gũi với tất cả mọi người trong nhà, bù lại được tâm hồn bị tổn thương của hai chị em một chút.
Dư Hàng lo lắng nói: “Nghe thì hình như bầy sói khá đông đấy! Nếu như xuống núi, đứng đầu sóng ngọn gió không phải là mấy nhà chúng ta sao. Quận vương gia ở trên núi, tuy nói có thị vệ bảo vệ, nhưng dù sao cũng không an toàn. Nếu không, ngày mai mời Quận vương gia đến ở tây viện nhà chúng ta đi. Cha, người thấy thế nào?”
Dư Hải gật đầu một cái, nói: “Cha thấy được đấy! Tiểu Thảo, con dễ nói chuyện với Quận vương gia nhất. Ngày mai lúc ăn bữa sáng, con nói lại với ngài ấy đi. Tiếng bầy sói tru nghe rất xa, có lẽ tối nay không có vấn đề gì đâu. Qua tối nay thì không thể chắc chắn. Nghe âm thanh thế này, ít nhất bầy chó sói có hai ba chục con. Cũng không thể xem nhẹ được!”
Một thợ săn có kinh nghiệm có thể nghe ra số lượng bầy sói từ tiếng sói tru. Dư Hải đi theo Triệu Bộ Phàm học hỏi mấy năm, có lẽ sẽ không đoán sai.
Liễu thị có chút lo lắng nói: “Không biết bên Đại tỷ thế nào nữa? Bọn họ gần núi Tây Sơn hơn, nếu như bầy sói xuống núi, không phải cả nhà bọn họ sẽ gặp nạn đầu tiên sao. Trong nhà Đại tỷ, ngoài Đại tỷ phu ra thì đều là phụ nữ và trẻ con, đều có thể bị dọa chết khiếp ấy! Ta thấy, ngày mai cũng đón bọn họ qua đây, hai sương phòng đông tây của trạch viện chúng ta đều để trống, chen chúc một chút cũng ở được.”
Dư Hải cho vợ một ánh mắt tán thành, gật đầu nói: “Được! Ngày mai cũng bảo cả nhà Đại tỷ dời tới đây. Ở chung có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lo lắng cho cả nhà Dư Thải Phượng xong, Liễu thị lại bắt đầu lo cho nhà mẹ đẻ: “Cha nó à! Thôn Tây Sơn cũng cách núi Tây Sơn không xa, không biết tình hình của nhà mẹ đẻ ta bên kia thế nào rồi nữa!”
Dư Hải an ủi vợ: “Đừng lo lắng, thôn Tây Sơn cách núi Tây Sơn tới hai ba dặm đường! Cả nhà nhạc phụ còn ở trong thôn, trừ khi bầy sói đói đến nôn nóng mới có thể đi đến nơi có nhiều người thôi. Lần trước tới thôn Tây Sơn, ta đã nói với trưởng thôn Tây Sơn rồi, bảo bọn họ bố trí nhiều bẫy ở gần thôn một chút, còn sắp xếp người gác đêm nữa, dã thú tới lập tức khua chiêng gõ trống, đốt đuốc lên, cũng có thể dọa chạy dã thú.
Vừa nghe chồng nói vậy, trái tim Liễu thị cũng thoáng thả lỏng một chút. Một đêm này, mấy gia đình ở dưới chân núi Tây Sơn gần như không có mấy người ngủ ngon! Mọi người cũng giống như Dư gia, cả nhà tập trung trong một phòng, cầm cuốc xẻng trong tay, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Đúng như Dư Hải dự đoán, đêm nay bình an vô sự. Ngày hôm sao, Tiền Tiểu Đa đến mua rau cải, nhìn thấy mắt gấu trúc của lớn nhỏ Dư gia thì nhiệt tình tỏ vẻ kỳ lạ. Hắn hỏi thăm mấy câu, sau khi biết được lý do thì vỗ ngực bảo đảm buổi trưa sẽ đem xiên săn thú, cung tên và dao săn thú tới.
Lúc ăn bữa sáng, Dư Tiểu Thảo nói lại chuyện kia. Nhìn thấy vành mắt xanh đen của tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương không nhịn được độc miệng: “Chỉ là mấy con chó sói tru một đêm thôi, đến mức này sao! Lá gan này của người còn không lớn bằng con chim sẻ nữa! Được rồi, đợi lát nữa gia sẽ chuyển tới đây. Có gia trấn giữ, đừng nói là bầy sói, cho dù chó sói hổ báo đều xuống núi cũng không thể làm ngươi bị thương đâu!”
Dư Tiểu Thảo không nhịn được cãi lại hắn: “Đừng có miệng quạ đen được không? Cha ta nói, bầy chó sói này có ít nhất hai ba chục con đấy, cùng nhau xuống núi đã rất kinh khủng rồi! Còn chó sói hổ báo đều xuống núi, ngươi cho là tổng động viên dã thú sao?”
Mặc dù Chu Tuấn Dương không hiểu “tổng động viên dã thú” có nghĩa là gì, nhưng có thể nghe ra Dư Tiểu Thảo đang khinh bỉ hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Chút lá gan này của ngươi toàn sử dụng để cãi lại gia hết rồi! Cũng vì gia không chấp nhặt với đứa nhóc nhà ngươi, nếu không không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần nữa rồi!”