Chó sói đầu đàn giả vờ dẫn bầy sói lui về, muốn lấy cách này làm kẻ địch lơ là. Chu Tuấn Dương ngồi trên nóc nhà chỉ huy lại quát to với thị vệ ngoài cửa viện: “Cả nhóm để lại hai người tiếp tục coi giữ, hai người còn lại đến giúp đỡ hậu viện! Lưu tổng quản, bầy sói là thứ thù dai nhất, chúng nó vấp ngã ở đây, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Bầy sói đi vào hậu viện của Tiền gia như nơi không người, nhất định sẽ đặt trọng điểm tấn công ở hậu viện. Ngươi dẫn người canh kỹ ba mặt tường rào của hậu viện đi!”
Dưới ánh trăng, hai bóng người thoáng cái nhảy xuống từ cửa viện, chạy như bay về phía hậu viện. Hai bóng dáng nho nhỏ một đen một trắng cũng di chuyển theo dưới chân bọn họ. Tốc độ không hề chậm hơn hai thị vệ đang chạy với tốc độ cao nhất chút nào.
Chu Tuấn Dương cũng nhìn thấy hai con “chó nhỏ” như hai quả bóng kia, không nhịn được khen một câu: “Tiểu Thảo, người ta đều nói chó giống chủ, thật sự không sai mà. Hai con chó nhỏ nhà các ngươi vừa ngốc vừa to gan giống như ngươi vậy! Khi nãy bên ngoài có nhiều chó sói hung ác như vậy, hai đứa nhóc này không sợ chút nào, còn canh giữ ở cạnh cửa nhe răng ra bên ngoài. Chậc chậc! Nên nói bọn nó anh hùng, hay là nói bọn nó không biết lượng sức đây?”
Dư Tiểu Thảo cũng nằm sấp trên nóc nhà nhìn hai con chó sói Tiểu Hắc Tiểu Bạch của nhà mình, thấy hai quả bóng trắng đen lăn nhanh đến hậu viện, chân trước để thấp, mông sau vểnh lên, liên tục gầm gừ với bên ngoài qua khe cửa.
Ở hậu viện có nuôi hai con heo rừng nhỏ, đã sắp được hai ba mươi cân rồi. Hình như chúng nó cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng kêu gào giống như heo bị chọc tiết. Thỏ rừng trong lồng cũng đều dồn trong một góc, không ngừng run lẩy bẩy. Tiểu Bào Tử ở trong sân hơi có chút sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng thẳng cổ vễnh tai nghe tiếng động. Lông màu trắng trên mông xù lên thành một hình trái tim màu trắng.
Quả nhiên giống như Dương Quận vương đoán, bầy sói từ phía xa vòng qua đây, mò tới từ bên cạnh hồ nước khô cạn, tiến hàn tấn công cửa sau một lần nữa. Bọn thị vệ trông coi hậu viện hoàn toàn không cần chủ tử ra lệnh đã nhanh chóng giương cung bắn tên, bắn trúng mục tiêu, không lâu sau đó lại bắn chết bảy tám con sói hoang.
Hơn ba mươi con chó sói, nhìn không hề ít. Có bốn năm con bị rơi xuống bẫy, đến chỗ Dư gia lại có năm con chó sói tham ăn rơi vào bẫy. Năm sáu con bị bắn chết trước cửa viện, bên này lại bị bắn chết bảy tám con, coi như cũng đã tiêu diệt hai mươi ba hai mươi bốn con.
Nhìn mười mấy con chó sói lác đác, Chu Tuấn Dương làm một động tác với bọn thị vệ ở lại trông coi tiền viện, sáu bảy thị vệ lặng lẽ mở cửa viện, đánh úp bầy sói từ xa. Dư Hải cũng đi ra ngoài theo bọn họ, trong tay chàng cầm cung tên, vác xiên trên lưng. Dư Hải cũng biết bầy sói thù dai, chỉ có thể đánh chết một lượt, hoặc là tránh ra xa. Bây giờ đã gây thù với bầy sói, nhất định phải tiêu diệt tất cả chó sói, nếu không sẽ để lại tai họa cho nhà mình.
Chó sói đầu đàn tấn công hậu viện vừa thấy không ổn lập tức ra lệnh rút lui. Lúc này bầy sói chỉ còn chưa tới mười con sói dữ. Lúc sói đầu đàn sắp đi còn tràn đầy oán hận nhìn Dư Tiểu Thảo đang nằm sắp trên nóc nhà một cái. Giống như đang cảnh cáo: Tốt nhất sau này ngươi đừng có ra cửa, nếu không... Hừ hừ!
Bị một con thú cảnh cáo, Dư Tiểu Thảo oán trách Tiểu Bổ Thiên Thạch trong lòng: “Biết ngươi có thể nghe hiểu tiếng thú rồi, có thể đừng khoe khoang hay không? Ngươi đúng là rảnh rỗi nhỉ, còn có tâm trạng phiên dịch lời của sói đầu đàn cho ta nghe nữa.”
Tiểu Bổ Thiên Thạch hừ hừ: [Rảnh rỗi thì đúng là rảnh rỗi! Chỉ mong bọn họ có thể tiêu diệt hết bầy sói, nếu không sau này nhà các ngươi sẽ không thể yên bình đâu. Chỉ có nghìn ngày làm giặc, khó bề nghìn ngày phòng giặc, những lời này dùng với chó sói cũng đúng đấy.]
Bọn thị vệ mai phục ở dưới chân núi Tây Sơn đã đối mặt với bầy sói bỏ chạy. Thân thủ của bọn thị vệ rất giỏi, cho dù một mũi tên không thể bắn chết sói dữ thì cũng rút dao đi lên chém mấy nhát, chỉ chớp mắt đã tiêu diệt cả bầy sói nhỏ.
Hình như con sói đầu đàn cũng biết chọn quả hồng mềm để bóp, nó cũng biết đã hết hi vọng bỏ chạy, cho nên xông về phía Dư Hải. Dư Hải bắn một mũi tên về phía chó sói đầu đàn, nhưng nó nhanh nhẹn tránh né, lúc muốn bắn tới mũi tên thứ hai thì nó đã cách rất gần rồi. Chó sói đầu đàn bất chấp mình bị thương, tốc độ không hề giảm lại chút nào, há cái miệng to như chậu máu muốn cắn Dư Hải. Mưa tên bắn trúng chân trước của nó làm máu bắn tung tóe.
Thân thủ của Dư Hải cũng coi như nhanh nhẹn, chàng rút xiên thép ở sau lưng ra để ngang trước người mình, chặn lại hàm răng nhọn của chó sói, nhưng không thể đỡ được móng vuốt của nó. Trên người Dư Hải bị để lại mấy vết cào. Vết thương chảy máu, càng kích thích bản tính hung ác của chó sói đầu đàn hơn. Nó làm một động tác xoay người với độ khó cao trên không trung, sau đó tiếp tục nhào tới chỗ Dư Hải.
Mặc dù Dư Hải đã chặn được lần tập kích thứ hai của sói đầu đàn, nhưng người lại bị nó đâm vào ngã xuống đất. Móng vuốt của chó sói đầu đàn đè trên vai Dư Hải, mặc dù bị xiên thép ngăn cản nhưng vẫn không ngừng liều mạng cắn, muốn cắn đứt cán xiên, kết thúc tính mạng của loài người đáng ghét làm nó bị thương này.
Đầu của xiên được làm bằng sắt, còn cán xiên chỉ được làm bằng gỗ, sao có thể chống lại hàm răng sắc bén của sói dữ? Không lâu sau, một tiếng “răng rắc” vang lên, xiên săn thú bị chó sói cắn thành hai đoạn.
Hàm răng nhọn trắng muốt mang mùi tanh hôi cắn xuống cổ Dư Hải. Mấy thị vệ kia đang chiến đấu hăng hái với bầy sói, sao còn có thể quan tâm đến bên này? Dư Hải cho là lần này mình chết chắc rồi, bất chấp nguy hiểm có thể bị cắn đứt cổ, chàng hung hăng đâm xiên thép vào ngực chó sói đầu đàn.
Nanh sói càng ngày càng gần, gần như đã chạm đến cổ của Dư Hải. Đột nhiên ở bên cạnh có một lực đánh tới, đẩy chó sói đầu đàn ngã nhào xuống đất. Dư Hải khẽ sửng sốt, sờ sờ cổ của mình, không sao cả? Chàng chống tay chuyển mình đứng lên từ trên mặt đất, nhìn về phía sói đầu đàn, một con chó sói có bộ lông màu xám bạc, dáng ngươi không khác chó sói đầu đàn bị ngã là bao đang cắn xé với nó.
Dù sao chó sói đầu đàn cũng là chó sói đầu đàn, cho dù cả người bị thương nhưng bản tính hung ác vẫn không giảm. Nhưng mà con sói xám này cũng không thua kém nó chút nào, ngang sức ngang tài với sói đầu đàn.
Lúc này, có thị vệ giải quyết xong sói dữ trong tay đi tới chỗ Dư Hải, vừa nhìn thấy hai con chó sói đánh nhau thì lập tức dò hỏi: “Đây là tình hình gì vậy? Sao đồng loại lại đánh nhau rồi?”
Dư Hải cười khổ một tiếng, tự giễu nói: “Ai biết được! Cũng có thể vì muốn tranh giành thức ăn là ta chăng? Đầu năm nay, ăn uống cả người mập mạp cũng không phải chuyện tốt!”
Thị vệ kia cười một tiếng, nói: “Ngươi không sao chứ? Nhanh trở về xử lý vết thương trên người một chút đi! Hai con chó sói này cứ giao cho huynh đệ bọn ta là được!”
Trong lúc nói chuyện, sói đầu đàn đã bị sói xám đè trên đất, cổ họng bị cắn nát, bị quật ngã thẳng xuống đất. Chó sói xám nhìn Dư Hải một cái, trên người loài người này có mùi của tiểu nha đầu kia, không biết có cứu lầm người không nữa?
Chỉ vừa mới ngây người một lát, sói xám đã bị bọn thị vệ bao vây ở giữa. Bảy tám tên thị vệ thân thủ siêu đẳng cầm đao thép sáng ngời trong tay, bao vây xung quanh sói xám.
Chó sói xám đề phòng nhìn bọn thị vệ, trong lòng tính toán nên chạy thoát như thế nào. Haizz! Đúng là không làm được chuyện tốt mà, vì cứu người còn nộp thêm cái mạng của mình vào luôn.
Thị vệ Ất nhìn kỹ mắt sói xám, nói: “Hình như con sói này không đi chung với bầy sói kia. Bộ lông xinh đẹp như vậy, nếu từng nhìn thấy ta liếc mắt một cái đã có thể nhận ra rồi.”
Dư Hải chần chừ nói: “Con chó sói này vừa mới cứu ta! Hay là... hãy thả nó đi đi?”
Thị vệ Giáp cẩn thận hơn, y lắc đầu một cái nói: “Cho dù không đi chung với bầy sói kia, nhưng chó sói luôn sẽ có bản tính hung ác. Nếu bây giờ không giết nó, chỉ sợ sau này sẽ uy hiếp đến sự an toàn của thôn Đông Sơn.”
Dư Hải vừa nghe như thế thì lại dao động. Chó sói, có con nào không ăn thịt đâu? Mấy đứa trẻ nhà chàng thường xuyên đến chân núi Tây Sơn bắt châu chấu, đặt bẫy, nếu bọn nhỏ gặp phải con chó sói này, thì phải làm sao đây? Chỉ cần gây nguy hiểm đến con mình, lòng dạ Dư Hải đều sẽ trở nên cứng rắn.
Vòng vây dần dần thu nhỏ lại, sói xám sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm... Ngay vào lúc này, bên chân thị vệ Ất Giáp có hai bóng dáng nho nhỏ chen vào. Bọn họ cúi đầu nhìn một cái, là hai con thú cưng Dư gia nuôi, một con chó tên Tiểu Hắc và một con chó tên Tiểu Bạch.
Hai con chó nhỏ chen vào trong vòng vây, nhào thẳng tới chỗ sói xám.
Dư Hải kinh hãi, vội vàng hô: “Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Mau quay lại...”
Thấy một màn trước mắt, âm thanh của Dư Hải ngừng lại. Hai con chó nhỏ chạy đến bên chân sói xám lăn lộn làm nũng. Thậm chí Tiểu Hắc còn cắn lông trước ngực sói xám rồi đu đưa.
Hình như trong đôi mắt màu xanh bảo thạch của sói xám thoáng qua một tia yêu thương. Nó cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Hai con chó nhỏ cũng thân mật liếm vết thương trên người sói xám, rầm rầm rì rì, giống như đang nói: “Cha, cha có đau không. Con thổi thổi cho cha, sẽ hết đau ngay thôi!”
Thị vệ Ất ngạc nhiên nói: “Hai con chó nhỏ này thật sự có dòng máu chó sói. Chẳng lẽ con sói xám này là cha của bọn nó?”
Thị vệ Giáp cũng gật đầu nói: “Khó trách chó sói xám lại cứu Dư đại ca! Chắc chắn là đánh hơi được mùi của con mình trên người huynh ấy. Nói mới thấy sói xám thật là đẹp, bộ lông cả người giống như làm bằng bạc, đôi mắt cũng giống như lục bảo thạch chủ tử đem về từ phương Tây vậy. Thoạt nhìn rất có linh tính.”
Thị vệ Ất nhìn mấy người trong nhóm một cái, nói: “Làm sao đây? Còn giết con chó sói này hay không?”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, mỗi ngày đều được Dư Tiểu Thảo nuôi bằng nước linh thạch, đã có thể nghe hiểu mấy tiếng đơn giản của loài người. Vừa nghe trong miệng thị vệ Ất nói ra chữ “giết”, hai đứa vội vàng đề phòng chặn trước mặt cha mình, cả người giống như quả bóng xù lông lên, giống như một con nhím nhỏ đang nổi giận.
Lúc này, Dư Tiểu Thảo đi theo tiểu Quận vương tới đây. Nàng tò mò nhìn vào trong vòng vây của bọn thị vệ, mượn ánh trăng nhìn thấy bóng dáng màu xám bạc quen thuộc.