Người trong thôn đều biết con gái thứ hai của Liễu thị Dư Tiểu Thảo, từ sau mùa hè bị đánh vỡ đầu, đã quên rất nhiều chuyện trước kia, lại không nghĩ rằng nàng mất đi ký ức ngược lại càng lanh lợi, còn có thêm thiên phú về mặt nấu ăn. Ngay lập tức nàng ta không nhịn được khen một câu rồi lại khen nữa.
Lý thị nhằm đúng giờ cơm tới đây, việc đầu tiên nàng ta làm là tràn ngập ghen tức đánh giá ngôi nhà cũ rực rỡ hẳn lên, trong miệng buông ra toàn lời chua ngoa: “Chúng ta cũng không có phúc như nhị đệ muội, một mình một nhà một mình một viện, còn có nhà lớn như vậy…”
Trong phòng bếp bận rộn đến khí thế ngất trời, ngay cả mấy người tỷ muội trong thôn có quan hệ tốt với Liễu thị cũng đến đây từ sớm. Dư Thải Điệp không để ý mẹ Trương thị chửi mắng, cũng đến đây rửa rau chọn đồ ăn, giúp đỡ mượn chén đũa, bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.
Còn Lý thị thì ngược lại, ngay cả đồ ăn cũng không bưng giúp, lôi kéo con trai chọn một bàn, đặt mông ngồi xuống. Thời điểm ăn cơm, giống như đói bụng từ tám đời, khua đũa thật nhanh, lấy những món thịt đều gạt cả vào trong bát của mình và con trai. Hàng xóm ngồi cùng bàn, nhìn nàng ta đều không nhịn được mà lắc đầu.
Yến tiệc mở mười bàn, Liễu thị chuẩn bị đồ ăn vô cùng đầy đủ, mỗi món đều thừa ra một chút. Lý thị sau khi ăn uống no đủ cũng không vội rời đi, tay bắt tay ở trong sân phơi nắng. Vậy mà nói, đồ ăn thừa đều để cho người giúp việc bếp núc, chia cho mỗi người một ít mang trở về.
Còn Lý thị thì ngược lại, khi nấu cơm chuẩn bị bát đũa tìm không thấy bóng nàng ta, đến lúc chia đồ ăn thừa, vậy mà lại liếm mặt chen vào: “Nhị đệ muội, chỗ đồ ăn thừa này nhiều như vậy, các muội cũng ăn không hết, chia một chút cho ta mang về. Để mẹ và tam đệ cũng nếm thử tay nghề này của muội…”
“Đại Sơn tẩu tẩu, lúc chưa ra ở riêng, không phải các ngươi không ăn qua cơm Đại Hải tẩu tẩu làm đâu. Lúc này mới qua mấy ngày đã nhớ tay nghề của nàng ấy rồi sao?”
Vợ Hải Tinh ở cách vách nhà họ Dư là người nhanh mồm nhanh miệng, nàng ta và Liễu thị quan hệ tương đối tốt, hai người thường xuyên cùng nhau nhặt củi cắt cỏ heo, còn thỉnh thoảng nhờ Liễu thị dạy cách thêu thùa. Lúc này, mặt nàng ta lộ vẻ châm chọc nói lời mang hàm ý.
Lý thị làm bộ không nghe thấy, tìm một chậu canh, vùi đầu bên trong giả vờ sắp xếp đồ ăn. Nàng ta ngồi xổm, chọn nguyên các món từ thịt thỏ và gà, những món thịt dư lại bị nàng ta lấy đi một nửa. Bưng một chậu chất đầy thành một núi nhỏ, nàng ta vẫn tham lam nhìn thoáng qua về phía trong nồi, bất đắc dĩ vặn vẹo éo béo rời đi.
Hắc Tử nghe được mẹ gọi, chạy vụt ra từ hậu viện, trong tay xách theo một con gà rừng nhỏ bị bó cánh, mặt dày nói: “Nhị thẩm, trong hậu viện các người còn thừa hai con thỏ và một con gà rừng, chia cho ta một con mang về nha. Ta đã hơn một tháng không được nếm qua vị thịt!”
Dư Tiểu Thảo cười vui vẻ: Ai vừa mới một mình ăn nửa con gà? Thịt thỏ thịt gà mới vừa ăn đều vào bụng chó hết ư?
Liễu thị cũng rõ ràng tính tình của hai mẹ con này, lười so đo với bọn họ, chỉ nghĩ nhanh chóng tiễn hai ôn thần này đi. Nhóm phụ nữ đến giúp đỡ đều rối rít lắc đầu. Dư Hải què một chân, Liễu thị lại không làm được việc nặng, mấy đứa trẻ còn nhỏ, Lý thị thân là đại bá mẫu, không giúp đỡ chút thì thôi, còn không biết xấu hổ tới tống tiền. Có người thân như vậy, Liễu thị cũng quá xui xẻo.
Tiễn mấy người giúp đỡ về, Diêu thị thấy sắc trời còn sớm, cũng cùng con dâu cả rời đi. Buổi tối, ba tỷ đệ Dư Tiểu Thảo cùng ngồi ở trên giường của cha mẹ, mấy người một nhà tính toán chi tiêu gần đây.
“Xây nhà cần nhân công và tiền bạc, tuy tốn không nhiều, nhưng cửa sổ đồ dùng gì đó cũng cần dùng năm lượng bạc đi. Xây nhà vất vả, tất cả mọi người đều tự mang lương khô tới, Tiểu Thảo đề nghị giữa trưa thêm một cái màn thầu và một chén cháo, màn thầu làm từ bột mì và bột kê hoặc khoai lang phấn, mua các loại bột mì cũng tốn gần một lượng bạc đi.” Lúc xây nhà, Dư Hải chân cẳng không tiện, vẫn luôn ngồi ở nhà họ Dư cho nên Liễu thị nói chi tiêu cho chàng nghe.
Dư Hải sờ sờ đầu Tiểu Thảo, cười nói: “Thảo Nhi làm đúng, tuy rằng chúng ta không nhiều bạc nhưng người ta tới giúp đỡ, cũng không thể để họ đói bụng mà làm việc. Trong thôn mọi nhà đều thiếu mỡ, buổi sáng ăn bánh bột ngô thô, đến giữa trưa đã sớm tiêu hao hết vẫn nên thêm một bữa ăn. Ta nghe Lý ca khen nhà chúng ta thật thà, màn thầu trộn lẫn một nửa bột mì, hắn mỗi ngày đều mang thêm một khối bánh đậu, màn thầu tiếc không nỡ ăn, lấy về cho bọn nhỏ ăn cho đỡ thèm đó!”
Thôn Đông Sơn là một làng chài nhỏ ven biển, trong thôn phần lớn sống dựa đánh cá, chung quanh đều là đất cát, chỉ có thể trồng một số loại cây. Đại đa số người ở đây, đều ăn bột đậu trộn với bột khoai và bột kê làm lương thực phụ như vậy quanh năm suốt tháng, chỉ đến khi ăn Tết mới mua chút bột mì về. Màn thầu trộn lẫn một nửa bột mì, ở trong mắt mọi người đều thành thứ tốt.
Liễu thị nhìn con gái thứ càng ngày càng lanh lợi, cười cười tiếp tục nói: “Hôm nay mở tiệc chiêu đãi, phần lớn thịt đều do Triệu đại ca đưa tới, mua thịt heo tốn hơn ba trăm văn, mua đồ ăn cộng lại gần một lượng bạc. Mười hai lượng bạc ban đầu, còn dư lại hơn năm lượng.”
Dư Hải nghĩ nghĩ, nói: “Nhà mẹ đẻ nàng cũng không quá dư dả, mười lượng bạc đã đưa đến đây cũng là mượn đông mượn tây mới có. Chúng ta cũng không thể để lão nhị nợ thay cho chúng ta. Năm lượng bạc dư lại, ngày mai tìm người đưa trả cho nhạc mẫu. Cuộc sống của chúng ta khổ một chút không sao, cũng không thể liên lụy một nhà nhạc mẫu.”
Đây mới là người một nhà đúng nghĩa, khi cần sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ, thông cảm quan tâm lẫn nhau…
Tiểu Thảo cảm nhận được sự ấm áp của nhà thật sự, tuy rằng nghèo khổ nhưng nàng không phải một mình nỗ lực, có cha có mẹ, còn có các huynh đệ tỷ muội.
Nàng cười hì hì dịch đến bên cạnh cha, vén chăn đang đắp trên đùi cha mình lên, nói: “Lại đến thời gian xoa bóp, cha, tận tình hưởng thụ lòng hiếu thuận của con gái đi!”
Vết thương trên đùi Dư Hải khép lại rất nhanh, phần lớn kết vảy đã tróc ra. Mấy ngày hôm trước, khi Dư Tiểu Thảo đưa chàng đến Đồng Nhân Đường ở trấn trên để kiểm tra lại, Tôn đại phu đã từng chẩn đoán chàng không thể chữa được kinh ngạc nhìn gương mặt hồng nhuận của chàng và tinh thần no đủ, liên tục lấy làm kinh ngạc.
Cho dù ở hiện đại, chuyện này cũng được coi như kỳ tích của nền y học. Xương chân cẳng gãy đến dập nát, toàn bộ thịt trên đùi cơ hồ không có một khối hoàn chỉnh, trên lưng bị chụp thành một lỗ thủng lớn, thiếu chút nữa có thể nhìn thấy nội tạng. Mặt ngoài vết thương quá lớn, người cũng bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, không có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, không có đầy đủ thuốc men, người này còn có thể sống sờ sờ đứng ở trước mặt, không phải kỳ tích là cái gì?
Tôn đại phu ở trong sự kinh ngạc nhất thời, chỉ có thể quy về thân thể tố chất của chàng tốt, dục vọng muốn sống cao, lại được thần may mắn giúp đỡ.
Kiểm tra xong vết thương ở chân và miệng vết thương sau lưng, lại xem mạch cho Dư Hải, nhưng chẩn đoán chàng đã không còn đáng ngại, Tôn đại phu nói: “Thuốc, có thể không cần uống nữa. Gân mạch ở chân bị thương nghiêm trọng, phải thường xuyên xoa bóp, nói không chừng còn có thể bỏ quải trượng nữa.”
Lúc ấy, Dư Tiểu Thảo nghiêm túc học thủ pháp xoa bóp của Lâm đại phu, mỗi ngày mượn cơ hội xoa bóp, đều đem Tiểu Bổ Thiên Thạch dán ở vết thương trên đùi kia của cha, để Tiểu Bổ Thiên Thạch vận dụng linh lực, chậm rãi tẩm bổ gân mạch đứt gãy bị thương.
Ngũ thải thạch trên cổ tay, phảng phất như vô tình chảy xuống vết sẹo dày đặc trên đùi, theo động tác xoa bóp của nàng, chỉ có Tiểu Thảo có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng nhạt, chậm rãi chảy xuôi xuống theo hướng gân mạch chân…
Dư Hải cảm giác được, từng chỗ được tay nhỏ của con gái xoa bóp qua, có một dòng nước ấm vô cùng thoải mái, đau nhức trên đùi cũng chậm rãi thối lui, chàng lẳng lặng nhắm mắt lại, ở trong sự xoa bóp của con gái, thoải mái ngủ quên…
“Thảo Nhi, vất vả cho con. Con dạy mẹ cách xoa bóp, về sau để mẹ làm.” Liễu thị thấy con gái lắc lắc cánh tay nhức mỏi, đau lòng nói.
Tiểu Thảo lắc đầu, nói: “Mẹ, đây chính là cơ hội con gái thể hiện lòng hiếu thuận, người cũng đâu thể ngăn cản con. Tiểu Liên rất nhiều lần muốn được học, con cũng chưa dạy tỷ ấy nữa! Cha và mẹ đều thương con như vậy, từ nhỏ đến lớn vì con phải chịu không ít cực khổ, con xoa bóp giúp cha cũng là điều nên làm.”
Mệt mỏi suốt một ngày, một nhà đều đi ngủ sớm. Dư Tiểu Thảo lẳng lặng nằm trên giường ấm áp, tuy nói dưới người trải rơm rạ, chăn đắp trên người cũng là vải bông được kết thành khối cứng rắn, mụn vá nơi này một mảnh nơi kia một mảnh nhưng so với phải nằm một tấm phản trên giường ở nhà họ Dư còn ấm áp thoải mái hơn nhiều.
Xác định Tiểu Liên bên cạnh đã ngủ say, Tiểu Thảo giơ cổ tay trái lên, nhẹ nhàng nói với Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Bánh Trôi Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ…”
[Nếu người lại kêu ta là Bánh Trôi Nhỏ, bản thần thạch coi như trở mặt với ngươi.] Ánh sáng màu vàng nhạt tản ra, chậm rãi ngưng tụ thành một con mèo nhỏ thân thể màu vàng có cái đầu lớn. Tiểu gia hỏa trợn mắt tròn vo, tức giận nhìn Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào cái đầu trơn bóng của tiểu gia hỏa, cười nói: “Thật sao, thật sao! Không gọi ngươi là Bánh Trôi Nhỏ nữa là được chứ gì, ngươi nói ta nên gọi ngươi là gì thì được đây? Nếu không ta lại đặt một cái tên khác cho ngươi đi, kêu là… Tiểu Đầu Trọc, được không?”
Tiểu quang cầu màu vàng vỗ cánh né tránh ngón tay Tiểu Thảo, hầm hừ nói: [Tương lai hóa hình, người ta nhất định phải làm nữ sinh. Tên Tiểu Đầu Trọc, quá khó nghe. Bản thần thạch có tên, là Nữ Oa nương nương đặt cho ta, kêu Bánh Trôi, dễ nghe chứ? 】
“Phốc… Bánh Trôi? Ta còn tưởng là gì nữa chứ! Ta thấy còn không bằng kêu Bánh Trôi Nhỏ nữa, rất phù hợp với dáng người tròn vo của ngươi, dễ nghe lại đáng yêu! Cứ quyết định như vậy, về sau ta sẽ kêu ngươi Bánh Trôi Nhỏ, phản đối không có hiệu quả!” Dư Tiểu Thảo rất cường thế mà cứng rắn quyết định cho Tiểu Bổ Thiên Thạch một cái tên.
“Bánh Trôi Nhỏ, ngươi nói, chân cha ta còn cần bao nhiêu lâu nữa mới có thể khỏi được? Cha còn có thể đi lại bình thường được nữa không?” Dư Tiểu Thảo hơi lo lắng hỏi. Mấy ngày này, cha ở trước mặt mẹ và các nàng, tuy rằng vẫn luôn giữ ý cười, nhưng từ trong nụ cười của cha, nàng thấy được sự cô đơn nhàn nhạt.
Cha của trước kia, khí phách hăng hái, am hiểu bắt cá săn thú, còn biết làm đồ tre đơn giản. Nếu đời này cuối cùng chàng vẫn không rời khỏi cây quải trượng, phỏng chừng sẽ buồn bực không vui…