Sở Thần cứ đi theo gọi Quý Châu nhưng anh ta không nghe thấy, thậm chí còn bước nhanh hơn bởi sự lạnh lẽo đang quẩn quanh cần cổ của anh ta.
“Bệnh viện đúng là nơi tà khí, khi không lại cảm thấy ớn lạnh.”
Quý Châu nhanh chóng đi khỏi phạm vi mười mét, mặc dù rất bứt rứt nhưng Sở Thần cũng chỉ trơ mắt nhìn trợ lý của mình đi xa dần.
“Mẹ kiếp!”
Sở Thần mắng một tiếng. Nhưng cũng không thể làm gì được bởi vì hiện tại anh chỉ là một linh hồn.
“Nếu Quý Châu đã xuất hiện tại nơi này thì có lẽ thân xác của mình cũng ở, nhìn theo hướng đi của cậu ta thì mình đang nằm tại khu vip, làm thế nào để dẫn dắt Tĩnh Hàm đến đó đây?”
Sở Thần uể oải bay trở về phòng bệnh của Tĩnh Hàm, lúc này cô đã tỉnh, đồng thời trong phòng còn có thêm ba người nữa.
Hai trẻ một già, họ ăn mặc sang quý, thái độ không nói là cung kính nhưng có phần mềm mỏng như đang nhờ vả cô điều gì đó, khi Sở Thần đến thì họ đã đứng dậy rời đi.
Sở Thần nhíu mày, ở bên cạnh Tĩnh Hàm ba tháng, anh đã biết được thân phận của cô rồi, những người vừa nãy tuyệt đối không phải người nhà họ Lưu càng không phải họ hàng của cô, rốt cuộc họ đến tìm cô vì điều gì?
Hơn nữa tại sao da dẻ của Tĩnh Hàm lại tái xanh thiếu sức sống như vậy, chẳng lẽ anh chỉ mới đi một chút mà đã xảy ra chuyện rồi sao?
Sở Thần sờ lên mu bàn tay của cô một chút báo hiệu mình đang ở, cô lập tức tươi cười hớn hở nói:
“Vừa rồi bạn đã đi đâu vậy? Mình cứ tưởng bạn biến mất rồi.”
Lúc vừa tỉnh cô đã gọi người bạn hồn ma này nhưng không thấy anh trả lời, khi đó cô vô cùng lo lắng, khó khăn lắm cô mới có bạn quan tâm chia sẻ với mình, cô không muốn lại trở về cuộc sống cô đơn như trước nữa.
Sở Thần không biết nên câu thông với cô như thế nào bèn đơn giản không nói mà tiếp tục chạm vào tay cô tỏ ý mình không rời đi nữa.
Cô vui vẻ nói:
“Hiện tại có thời gian làm quen bạn rồi, tôi không nhìn thấy cũng không nghe bạn nói, vậy tôi sẽ hỏi bạn vài điều, nếu đúng bạn chạm vào tay phải, còn không thì chạm vào tay trái của tôi nhé.”
Từ lúc đến bên cạnh Tĩnh Hàm đến giờ đây là lần đầu tiên Sở Thần thấy cô tinh nghịch đúng với số tuổi của mình như thế, nhất thời khóe môi của anh cong lên, nếu làm vậy có thể làm cô gái nhỏ vui thì đương nhiên anh sẽ không từ chối.
Vì thế anh chạm nhẹ vào mu bàn tay phải của cô một cái, đôi mắt của cô lập tức cong thành vầng trăng non, nụ cười giãn rộng xuất hiện má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Hóa ra cô gái nhỏ còn có má lúm đồng tiền, thật xinh đẹp.
Sở Thần cảm thấy mình hồi xuân rồi, anh đã va vào lưới tình với một cô gái trẻ tuổi mới lớn.
Bên kia Tĩnh Hàm bắt đầu hỏi:
“Bạn có trách tôi nói ra sự hiện diện của bạn không?”
Tĩnh Hàm hồi hộp đến mức tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài, thậm chí cô còn hối hận tại sao khi còn ở nhà vệ sinh lại tùy tiện vạch trần thân phận hồn ma của người nọ. Lỡ như người nọ giận dỗi bỏ đi thì cô biết làm sao?
Không chỉ ba tháng qua mới làm cô khổ sở mà cả thời gian trước đó cũng thế, cô biết mình không được bình thường như bao người, cô không thích tiếp xúc kết bạn với ai mà chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của mình, dần dà mọi người cho rằng cô cao ngạo không muốn giao du với họ.