Hồ ly trắng nhỏ tìm thấy người thân liền nhào tới, Tô Lạc Vân vội vàng tiếp lấy nó:
- Huynh sờ mặt người ta, sờ kiếm của người ta, còn muốn tặng con hồ ly cho nàng?
Lúc này, Bách Lý Hạo Thần thật sự hy vọng mình bị điếc.
- Nhắc đến con hồ ly kia ta liền thương tâm. Ta hỏi huynh nhiều lần như vậy cũng bởi nó vừa vặn phối thành một đôi với con hồ ly này của ta, nhưng huynh nhất quyết không cho. Bây giờ thì hay rồi, tặng nàng luôn. Huynh còn dám nói không tranh với ta?
- Lắm chuyện.
- Ta lắm chuyện? Ta sợ huynh thật sự thích nàng.
Bỗng phát hiện mình nói quá to, Tô Lạc Vân vội vàng im lặng.
- Ngủ.
Bách Lý Hạo Thần ngáy khe khẽ.
Lại giả chết...
Trong mắt Tô Lạc Vân thoáng qua sự gian ác, xách lỗ tai hồ ly:
- Nếu ngươi cũng bị huynh ấy đầu độc, ta liền tặng ngươi cho Quận chúa!
Đôi mắt đỏ của tiểu hồ ly co lại, xù lông dựng tai.
Chủ nhân, là do người không nói lại hắn, nên trút giận lên đầu ta sao?
Mài móng vuốt, cọ đầu vào người chủ nhân, giả bộ vô tội, cầu một cái ôm...
Dỗ Tô thiếu gia vui vẻ.
Nhưng hồ ly không vui, nó là con đực đấy!
Hôm sau, hai người đàn ông cùng cưỡi hồ ly, đi theo phía sau cô nương.
Buổi chiều, Tử Nguyệt một mình thúc ngựa chạy như điên, từ xa xa đã thấy mấy chục lều trại săn bắn mùa xuân. Vốn định trực tiếp vòng qua, nhưng từ xa lại truyền tới giọng nói của Lâu Đông Tuyết, khiến ngựa Tảo Hồng dừng lại.
- Nha? Đây không phải là Lâu Tử Nguyệt sao? Tỷ tỷ lo lắng cho muội lắm đó! Nếu muội bị rắn ăn mất, tỷ tỷ biết nói thế nào với ông nội chứ!
Nghe thấy giọng nói giả tạo của nàng ta, tốp ba tốp năm thục nữ cũng bước ra từ trong lều trại. Nhìn thấy Lâu Tử Nguyệt, trên mặt họ hiện vẻ châm biếm. Bây giờ ai cũng muốn khiến nàng bẽ mặt, xả giận thay Thái tử. Nói không chừng Thái tử vừa trở lại thấy cảnh ấy, còn có thể coi trọng bọn họ!
Lâu Thu Vũ đeo cung tên trên lưng mặc bộ trang phục màu cam, tay cầm trường cung, cực kì anh dũng, đi tới chỗ nàng:
- Còn Thần vương điện hạ bị từ hôn đâu rồi? Sẽ không phải bị rắn ăn thịt rồi chứ?
Lâu Đông Tuyết mặc bộ y phục trắng như tuyết, nhưng cũng không che giấu được nội tâm ác độc của nàng ta:
- Bị ăn thịt càng tốt, chúng ta đỡ phải lo lắng, sợ một ngày nào đó mình sẽ bị ép gả cho hắn, lại còn không biết lúc nào sẽ mất mạng.
Lúc này, người tụ tập lại đây ngày càng nhiều, nhưng kỳ quái là... Họ đều là con gái.
“Không cho phép động thủ nữa.” Kiêu Dạ nghiêm túc nhắc nhở.
Trước mặt những thiên kim quý tộc, Lâu Đông Tuyết cố làm ra vẻ lạnh lùng:
- Thái tử phi của chúng ta vì muốn được gả cho Thái tử, chó cùng rứt giậu, nói không chừng liền đẩy Vương gia mù xuống làm thức ăn cho rắn rồi ấy chứ! Các tỷ muội nói xem có đúng hay không?
Lâu Thu Vũ lên tiếng phụ họa, nói:
- Có khi thế thật.
Một đám bệnh thần kinh thích tự suy tự diễn.
Tử Nguyệt không chọc nổi đám bọn họ, tránh đi vẫn hơn!
- Vút!
Ngựa Tảo Hồng chạy như điên.
Hai ba chục vị mỹ nữ đứng sau lưng bị xem như không khí, khinh!
- Quay lại! Đây là thái độ của ngươi khi nói chuyện với tỷ ruột sao?
Lâu Đông Tuyết đỏ mặt. Nàng ta đường đường là đích nữ Lâu phủ, lại không quản được một kẻ phế vật. Há chẳng phải là để cho người khác chê cười ư?
Giọng Lâu Thu Vũ kỳ quái:
- Đáng đánh! Để ta đuổi theo ả.
Khi các cô nương tham gia náo nhiệt đuổi theo nàng, bên Tử Nguyệt cũng xảy ra chuyện.
- Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Gió thổi qua gò má Tử Nguyệt, tiếng vó ngựa phi nhanh ngày càng gần.
Bách Lý Long Dận!
Hắn ta cưỡi ngựa Hỏa Vân, chạy thẳng về phía nàng.
Tử Nguyệt cũng phi ngựa như hắn ta, toàn thân nàng căng thẳng, hất roi ngựa, hét lớn:
- Tránh ra!
- Ngươi tránh ra!
Bách Lý Long Dận nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh. Bình thường đều là người khác nhường hắn ta, huống chi, nàng còn là sự sỉ nhục trong cuộc đời của hắn ta nữa chứ.
Trong rừng cây, đường hẹp gặp nhau, chỉ đủ cho một người qua.
Một nam một nữ, đều không chịu nhường nhau.
Hai con tuấn mã màu đỏ phát ra tiếng “phì phì phì”, lao nhanh đến từ hai phía ngược nhau!
Mười bước, bảy bước...
Năm bước, ba bước...
Hai bước...
Một bước!
Từng bước ép sát, ép đến hết lối đi.
Giữa tấc, Tử Nguyệt bỗng siết đầu ngựa!
- Hí!
Ngựa Tảo Hồng kêu lên, chân trước giơ lên giống như người đang đứng, chân sau lập tức lấy lại thăng bằng, đứng vững.
Cùng lúc đó, ngựa Hỏa Vân cũng kịp thời dừng lại.
- Cốp!
Hai vó ngựa đụng nhau, đồng thời lui về phía sau ba bước mới dừng lại.
Tay Bách Lý Long Dận siết dây cương đỏ bừng, hắn ta ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Lâu Tử Nguyệt vẫn bình thản.
Đoàn người Lâu Đông Tuyết đuổi theo nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Các nàng không sợ Lâu Tử Nguyệt xảy ra chuyện gì, chỉ sợ phế vật kia khiến ngựa của điện hạ bị kinh sợ.
Không ai ngờ được, một phế vật không biết tụ khí, tại sao trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy lại phản ứng kịp, siết dây cương ngựa.
- Lâu Tử Nguyệt! Ngươi có biết làm ngựa của điện hạ kinh sợ phải chịu tội gì không? Còn không mau xuống ngựa nhường đường?
Giọng nói trách mắng của Lâu Đông Tuyết vang lên sau lưng Tử Nguyệt.
Mặt Bách Lý Long Dận bao phủ một tầng hàn băng.
Không nói lời nào không có nghĩa nàng là quả hồng mềm. Tử Nguyệt quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Lâu Đông Tuyết:
- Đường trên đại lục này mỗi người một nửa. Lâu Đông Tuyết, đây không phải là điều ngươi dạy ta sao?
- Ngươi!
Lâu Đông Tuyết lập tức cứng họng. Đúng là nàng ta đã nói những lời này, nhưng ai ngờ lại bị nàng sử dụng vào lúc này. Từ khi nào nàng trở nên lợi hại như vậy chứ?
- Cộc cộc cộc cộc!
Tiếng vó ngựa ngày càng nhiều, các nam nhân săn thú đều tụ tập sau lưng Bách Lý Long Dận.
Ánh mắt Tử Nguyệt đảo qua. Có khoảng hơn năm mươi người, trong tay đều cầm con mồi, mặt ai cũng vui vẻ, giống như sắp được xem kịch hay.
- Điện hạ, xin hãy tránh ra.
Bách Lý Long Dận cao ngạo hất cằm. Sau lưng hắn ta đều là các con cháu quý tộc, tất cả đều đứng sau ngựa của hắn. Sao hắn có thể nhượng bộ với tên phế vật như nàng?
- Người phải nhường là ngươi.
- Điện hạ nói đúng, người phải nhường chính là đồ phế vật nhà ngươi!
Nữ nhân đứng sau lưng Tử Nguyệt muốn xem trò cười của nàng, nói.
- Phế vật! Không muốn bị ngựa giết chết liền nhường đường đi!
Nam nhân phía sau Bách Lý Long Dận, nói.
Phỏng đoán sơ sơ, hội săn bắn mùa xuân có trên trăm người, thì phần lớn đều đã tụ tập ở nơi này, ai cũng muốn xem trò cười, mà Lâu Tử Nguyệt nàng chính là chú hề tốt nhất.
Không ngừng ầm ĩ.
Lâu Tử Nguyệt cảm thấy sự đối đầu rất thú vị.
Lâu Tử Nguyệt trước kia vui vẻ giả làm heo, nhưng chưa từng ăn thịt hổ.
Nhưng...
Nhìn chiếc vòng ngọc trang nhã trên cổ tay nàng, có ai có thể ngờ rằng nó chính là vũ khí giết người chứ?
“Một khi động thủ, kiếm khí nổ tung.” Kiêu Dạ hạ thông điệp cuối cùng, rõ ràng muốn nàng nhẫn nhịn.
“Ngươi sẽ không để cho ta chết.” Tử Nguyệt hiểu hắn, nhưng vẫn cố chấp.
“Dùng chân khí cũng không được.” Thấy nàng mãi không đáp lại, Kiêu Dạ ngồi thiền dưới bầu trời đầy sao khẽ cười bất lực, giống như thanh hoa nở rộ. Vẻ đẹp rung động lòng người.
Lâu Tử Nguyệt trêu đùa Bách Lý Long Dận, nói:
- Các ngươi chọn ra một người đánh với ta. Đánh thắng, ta nhường ngươi; ta thắng, ngươi nhường ta. Thế nào?
- Ta không nghe lầm chứ? Nàng ta muốn đánh nhau? Một tên phế vật?
- Không thể nào? Chỉ một đầu ngón tay của ta cũng đủ đánh chết nàng!
- Ha ha ha ha! Lần này có kịch hay để xem rồi.
Mọi người đều cười đùa, giễu cợt, chờ Thái tử trả lời.
Bách Lý Long Dận giơ ngón tay cao quý ra, bố thí nói:
- Được, bổn điện hạ cũng không chèn ép ngươi. Người tùy ngươi chọn, chỉ cần ngươi có thể thắng bất kỳ ai trong số những người ở đây, bổn điện hạ sẽ nhường ngươi lần này.
Tưởng như nhượng bộ, nhưng ẩn trong đó là sự châm chọc. Có ai không biết Thất tiểu thư của Lâu gia là phế vật chứ? Ở nơi này, chọn bừa một người cũng có thể nghiền chết nàng! Đám người hai bên đều cười nghiêng ngả, thậm chí có người còn cười đến mức ngã ngựa.
Đáy mắt Lâu Tử Nguyệt giá lạnh như sương sớm, nhưng miệng lại mỉm cười.