Chưởng phong khiến Lâu Thu Vũ liên tiếp lùi về sau. Đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, mũi tên Phong Linh mà nàng ta kiêu ngạo bị đánh rơi. Nàng ta đột nhiên nghĩ mà sợ. Hôm qua nàng ta bị đánh gãy một mũi tên, là do vận khí nàng ta kém, hôm nay đánh gãy mười hai mũi tên của nàng ta, là do kỹ thuật không bằng người? Tuyệt đối không! Nàng không muốn bại bởi một tên phế vật!
Giống như đang chơi mèo vờn chuột, Lâu Tử Nguyệt cũng không vội đánh trúng điểm yếu của nàng ta. Ngay cả vũ khí cũng không sử dụng, tay không quyết đấu, chỉ là muốn nhìn xem công pháp Lâu gia rốt cuộc có cái gì hơn người.
- Oành!
Lâu Thu Vũ bị một cước đá bay ra ngoài mười thước, nàng ta nhảy lên, hét:
- Sao một phế vật như ngươi có thể thắng ta? Tới đây!
Có người hét lên:
- Thu Vũ! Xử nàng ta đi! Buổi tối ta nướng dê chúc mừng muội!
Sắc mặt Lâu Thu Vũ căng thẳng, quyết ra tuyệt chiêu:
- Vạn tiễn xuyên tâm!
Mũi tên Phong Linh bay tới, không khí bị bóp méo, phong hệ huyền lực bị vét sạch.
Đối mặt với sự khen ngợi và cười nhạo của mọi người, trong lòng Lâu Tử Nguyệt cười nhạt. Tuyệt chiêu sao? Cũng chỉ có thế. Chắp hai tay, lòng bàn tay âm thầm tạo ra thủ quyết.
Cuối cùng tụ thành một đóa thanh hoa nhỏ, nở rộ trong lòng bàn tay.
- Keng!
Kiếm Tinh Khuyết ra khỏi vỏ, tất thấy máu tanh.
Tay nàng khẽ nâng, lặng lẽ ấn đoá thanh hoa vào viên đá màu xanh ở chuôi kiếm.
Một loạt động tác, chỉ nhanh hơn vạn tiễn xuyên tâm một giây.
Trường kiếm kêu vang, tiếng keng keng không ngừng vang lên.
Tiếng nổ vang lên, vạn mũi tên đứt hết, rơi xuống cắm lên chồi non, cuốn theo một mảng cát bay đá rơi.
- Rào rào!
Kiếm khí đánh ra, đánh trúng ngực phải Lâu Thu Vũ.
- Bụp!
Nàng ta ngã mạnh xuống đất, nhổ ra một búng máu, cực kì hoảng sợ:
- Ngươi, sao ngươi có thể thắng ta!
Tay Tử Nguyệt cầm hung khí, như một vị thần, từ từ đi về phía Lâu Thu Vũ. Lần đầu tiên nàng ta cảm giác được tử thần cách mình gần đến vậy. Không những không giết chết được phế vật đã làm ô danh Lâu phủ, mà còn bị tên phế vật giết ngay trước mắt mọi người sao?
Không!
Lâu Thu Vũ hoảng sợ kêu lên:
- Ngươi không thể giết ta! Đây không phải là sự thật!
- Quyết đấu sinh tử, luật không phải do ta đặt ra.
Cái trước là điều tất yếu, cái sau là thương hại. Lâu Tử Nguyệt tự hỏi chứ không phải thương hại, nhưng lòng nàng vẫn kính sợ sinh mạng.
- Thái tử điện hạ! Cầu xin ngài cứu Thu Vũ tỷ tỷ nhà ta! Van xin ngài!
Lâu Đông Tuyết là người đầu tiên nói chuyện, bây giờ là lúc nàng ta thể hiện thái độ.
Bách Lý Long Dận cũng vừa lấy lại tinh thần sau sự khiếp sợ, dù vậy, hắn ta cũng là người đầu tiên khôi phục bình tĩnh.
Khiếp sợ!
Quá kinh hãi!
Phế vật, phế vật!
Lâu gia Thất tiểu thư, tên phế vật suốt mười bốn năm qua, lại đánh bại Huyễn linh sư cấp bốn!
Đây là sự thật, cũng không phải là lời đồn mà bọn họ nghe được! Bọn họ tận mắt nhìn thấy! Sao có thể không sợ hãi? Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Lâu Tử Nguyệt, nàng từ đầu đến cuối đều không sử dụng bất kỳ huyền khí nào. Nàng, rốt cuộc đã làm thế nào?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, giống như đang hỏi, ta đang nằm mơ sao?
Muốn tìm chứng cứ trong mắt người khác, nhưng tất cả đều là sự thật, phế vật nổi tiếng Đế Đô đánh bại Huyễn linh sư cấp bốn!
Kiếm, hiện lên hàn quang, phản xạ vào mắt mỗi người, chuẩn bị tước đi mạng sống của một người. Giờ phút này, bọn họ mới phản ứng kịp, trận đánh của các nàng là quyết đấu sinh tử, bắt buộc phải có một người chết!
- Ngươi dám giết nàng?
Bách Lý Long Dận quát to, tất cả mọi người lập tức nín thở chờ đợi.
- Nếu ngươi dám giết tỷ tỷ ruột của mình ở đây, ngươi cũng không trốn thoát đâu.
- Chúng ta đều có thể làm chứng!
Một đám tỷ muội tốt của Lâu Thu Vũ lập tức hùa theo.
Nhưng, bọn họ bỗng cứng người, không dám nói nửa chữ. Bởi các nàng bị đôi mắt của Lâu Tử Nguyệt doạ sợ, đôi mắt ấy quá lạnh lẽo, đây là ánh mắt của con người ư?
Vào giờ phút này, ngực Tô Lạc Vân có một loại kích động mãnh liệt, y muốn xông lên, mạnh mẽ ôm lấy nàng, cho nàng ấm áp. Nhưng y ép nó xuống, bởi Hạo Thần đang gắt gao bấu vào cổ tay y.
Y không còn mang khí chất không tranh với đời, mà chất vấn tất cả mọi người:
- Các ngươi muốn giết chết Lâu Tử Nguyệt sao?
Thấy y bảo vệ tên phế vật kia như vậy, Lâu Đông Tuyết là người đầu tiên nhảy ra:
- Tại sao lại bảo chúng ta bức tử nàng? Lâu Tử Nguyệt chỉ là một cái mạng hèn, chết cũng không có gì đáng tiếc. Sao có thể so sánh với thiên kim Lâu phủ chứ?
Tô Lạc Vân không thể tin, giọng nói ẩn chứa sự tức giận:
- Lâu Đông Tuyết, ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy.
Y lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng ta! Lâu Đông Tuyết vừa sợ vừa hoảng:
- Mạng hèn của nàng đổi lấy Thu Vũ tỷ tỷ, không đáng giá hơn sao? Ta nghĩ, nếu gia chủ ở đây, cũng sẽ quyết định như vậy.
- Lâu Tử Nguyệt là một phế vật, lại còn muốn trèo cao với Thái tử, chi bằng nàng chết luôn đi! Để điện hạ của chúng ta bớt khổ!
Nhìn một lượt xung quanh, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy...
Đứng bên người Lâu Thu Vũ, Tử Nguyệt nheo mắt.
Muốn dùng mạng hèn của mình đổi lấy cái mạng cao quý của Lâu Thu Vũ ư?
Lâu Tử Nguyệt bỗng quay đầu, tà mị cười với Bách Lý Long Dận:
- Ngươi muốn ta chết?
Nụ cười tà mị, ẩn chứa hơi lạnh thấu xương.
Bị ánh mắt của nàng nhìn thẳng, Bách Lý Long Dận lập tức lặng người, nhưng nhanh chóng tự cười nhạo bản thân sao lại sợ nàng, nàng chỉ là một phế vật:
- Ngươi không chết, nàng ta sống thế nào được? Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ để vị trí Thái tử phi nương nương cho ngươi. Trừ ngươi, tất cả mọi người đều là Trắc phi.
Lấy một người chết làm Chính phi, hắn vẫn có thể tiếp nhận được.
- Điện hạ nói đúng, sẽ không có ai cướp cái vị trí Thái tử phi với ngươi nữa! Đổi lấy mạng của Lâu Thu Vũ, hời cho ngươi rồi.
Lâu Đông Tuyết nắm chặt tay thành nắm đấm.
Muốn nàng chết đi để đổi lấy mạng của một người khác.
Chỉ bởi vì nàng là phế vật ư?
Chỉ bởi vì nàng ngăn cản giấc mộng Thái tử phi, giấc mộng Hoàng hậu của tất cả danh môn quý nữ ư?
Nhưng dường như bọn họ quên rằng, phế vật này vừa đánh bại thiên kim Lâu phủ trong miệng bọn họ?
- Lâu Tử Nguyệt, giết nàng ta, ta cưới nàng.
Từ chân trời bỗng truyền tới một giọng nói chắc chắn, nhưng đủ kinh thiên động địa.
Vì sao kinh thiên động địa, bởi người nói là Thần vương.
Tô Lạc Vân làm hết bổn phận đỡ hắn, mặc dù y cũng rất khiếp sợ khi nghe được câu nói này, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Bách Lý Hạo Thần chậm rãi đi tới gần kim quang, vươn tay ra, muốn chạm vào nàng, nhưng đột nhiên bị kim quang nóng bỏng văng ra.
Tô Lạc Vân sốt ruột lôi hắn lại:
- Huynh không muốn sống nữa ư? Phía trước là trận pháp, phải có một người chết mới mở được.
Bách Lý Hạo Thần không biết làm thế nào, cười với Tử Nguyệt, giọng nói tha thiết:
- Nàng phải sống, nàng sẽ là Vương phi duy nhất của bổn vương.
Không nói lắp? Đây là phản ứng đầu tiên của Tử Nguyệt.
Câu nói vừa vang lên, ánh mắt của mấy mỹ nữ tràn ngập sự hâm mộ, thật mạnh mẽ, thật đẹp trai! Nhưng... Một giây tiếp theo, nghĩ đến người nói là Thần vương, ánh mắt mọi người lập tức thay đổi. Hắn khắc mẹ khắc vợ, lại là người mù, ai nguyện ý gả cho hắn chứ?
Quả thật rất xứng đôi với Lâu Tử Nguyệt!
- Lâu Tử Nguyệt, ngươi lấy một người mù, chi bằng gả cho ta.
Mọi người bỗng nghe thấy người nào đó trêu đùa.
Nhưng, trên thực tế câu nói này không khác gì ném bom vào giữa hội nghị.
Ở trong lòng vô số danh môn quý nữ, hắn chính là phu quân trong mộng, nên câu nói này của hắn, khiến những thiên kim ở đây lập tức dậy sóng.
Tô nhị công tử!
Các cô nương ghen tỵ, hơn nữa dù vô tình hay cố ý họ đều nhìn về phía người nào đó. Bây giờ người tức giận nhất cũng không phải là các nàng, còn có người đáng thương hơn các nàng...