Chủ nhiệm Hứa giới thiệu với hai người: “Đây là cục trưởng Vương của Cục thuế.” Rồi lại giới thiệu Chủ nhiệm Thôi và Vương Dịch Tường cho Cục trưởng Vương.
“Ông cụ này là cán bộ về hưu, cựu lãnh đạo của thành phố, tiền bạc không cần lo lắng, cứ cố gắng hết sức.” Trưởng khoa Hứa dặn dò hai người bọn họ.
Chủ nhiệm Thôi và Vương Dịch Tường lần lượt kiểm tra bệnh nhân, rồi lại hỏi thăm bệnh sử. Chủ nhiệm Thôi lắc đầu nói: “Đã lâu quá rồi, chúng ta sẽ cố hết sức.”
Vương Dịch Tường khoanh tay trước ngực, tay phải chống cằm, im lặng suy nghĩ.
Từ lúc bệnh nhân vào phòng cấp cứu đến giờ đã trôi qua mười phút, trong lúc đó An Phi, Lữ Tiêu Tiêu, y tá trực ca và hô lý hỗ trợ đẩy băng ca đã thay phiên nhau ấn ngực hết một lượt. An Phi thấy hộ lý đang ấn ngực chảy mồ hôi đầm đìa nên đi tới thay chỗ cô ấy.
An Phi vừa ấn vừa xem monitor theo dõi bệnh nhân, hy vọng có kỳ tích xuất hiện. Hai phút trôi qua rất nhanh, Lữ Tiêu Tiêu vẫn đang xoa bóp cánh tay, không hề có ý định đến thay thế chỗ cô, đây là lượt thứ hai của cô, lúc bắt đầu khá tốn sức, nhưng lúc này không thể bỏ cuộc ngang chừng được. Khó khăn lắm mới kiên trì được đến hết lượt, cánh tay ấn ngực vừa mới nhấc lên, cô ngẩng đầu nhìn monitor theo dõi, điện tâm đồ đã bắt đầu dao động.
“Chủ nhiệm, chị nhìn đi.” An Phi đưa cánh tay đau nhức lên vui mừng nói.
Chủ nhiệm Thôi nhìn monitor theo dõi bệnh nhân, quả nhiên trên đó đã có dao động, bệnh nhân đã có nhịp tim.
Không khí trong phòng cấp cứu bắt đầu xao động, ai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào đường sóng đang nhảy nhót trên monitor theo dõi.
Vương Dịch Tường lập tức chỉ định y tá truyền Dopamine vào tĩnh mạch để làm tăng huyết áp, với một bệnh nhân mới phục hồi lại tim và phổi, nếu huyết áp không thể duy trì, cho dù có nhịp tim thì cũng sẽ lại biến mất. Y tá nhanh chóng cho ông cụ dùng thuốc, kiểm tra huyết áp một lần nữa, huyết áp vẫn ở dưới mức bình thường, nếu cứ tiếp tục thế này có thể sẽ không cứu được bệnh nhân.
Chủ nhiệm Hứa mời nhóm người Cục trưởng Vương ra ngoài, dù sao có người nhà ở phòng cấp cứu sẽ ảnh hưởng tới tâm lý nhân viên, làm bọn họ căng thẳng hơn. Trên người ông cụ cắm đầy các loại ống, lồng ngực bị ấn không ngừng, hình ảnh cấp cứu này cũng là một loại tra tấn tinh thần với người nhà bệnh nhân.
An Phi không cần phải tốn sức ấn ngực nữa, cô đi đến cạnh Vương Dịch Tường, hỏi nhỏ anh: “Có hi vọng không?” Vương Dịch Tường nhìn chằm chằm huyết áp và nhịp tim trên monitor theo dõi, không nhìn cô, lắc đầu, tiếp đó hỏi cô: “Biết đặt ống tĩnh mạch đùi không?”
“Biết, lúc ở phòng chăm sóc đặc biệt đã làm hai lần.” An Phi thoải mái trả lời, thường thì các bác sĩ luân chuyển sẽ không yêu cầu kỹ thuật này, nhưng lúc đó cô lại bị bác sĩ hướng dẫn bắt buộc học, bây giờ cũng thấy hơi may mắn, tài nghệ càng nhiều càng tốt, đối với ngành nghề nào cũng vậy thôi.
“Vậy thì tốt, tôi cần phẫu thuật đặt bóng đối xung mạch chủ cho bệnh nhân, cô làm trợ lý cho tôi.” Vương Dịch Tường nhìn cô nói, không thèm hỏi cô có đồng ý hay không.
“Anh đã từng làm phẫu thuật như thế này mấy lần rồi?” Trong lòng An Phi bắt đầu bồn chồn, dù sao cô chỉ từng học qua sách, chứ chưa từng tham gia thực tế.
“Đã làm rất nhiều lần, nhưng mà là ở Bắc Kinh, máy móc thiết bị của bệnh viện chúng ta vừa mới được chuyển đến, tôi vẫn chưa dùng lần nào, đây là ca đầu tiên.” Vương Dịch Tường cười, trong mắt xuất hiện sự gian gian xảo.
Vương Dịch Tường tìm Chủ nhiệm Thôi và Chủ nhiệm Hứa để trao đổi rồi gọi người nhà vào. Nói cho họ biết bây giờ huyết áp của ông cụ không được ổn định, chẳng mấy chốc tim sẽ ngừng đập, bây giờ để níu kéo sinh mạng, cách duy nhất chính là làm phẫu thuật với thiết bị mới nhập của bệnh viện, xác suất thành công là 30%, nhưng chi phí rất cao, chỉ riêng phí dụng cụ thôi là đã trên dưới năm vạn.
Cục trưởng Vương nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cạnh, người kia vội nói tiền không thành vấn đề, ông Vương là cựu lãnh đạo thành phố, vấn đề chi phí bên thành phố sẽ giải quyết, có thể đi xin tiền ngay lập tức. Cục trưởng Vương nắm chặt tay Vương Dịch Tường thành khẩn nhờ vả. Vương Dịch Tường cũng nắm chặt tay Cục trưởng Vương nói ông cứ yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức, dù chỉ có một phần hi vọng anh cũng sẽ cố gắng hết sức.
An Phi nhìn hai người, cảm thấy như đang đóng phim, cả hai đều đeo cái mặt nạ của mình, người đàn ông độc mồm độc miệng thay đổi nhanh chóng như vậy làm cô phải choáng váng, nếu là cô chắc cô không diễn được đâu. Điểm này, anh và Âu Dương thật sự rất giống nhau, Âu Dương cũng là kiểu đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, từ ngày bắt đầu thực tập, từng giáo sư hướng dẫn của các phòng khoa cho đến y tá ai cũng khen anh ta hết lời, bệnh nhân vô cùng kính trọng anh, sự tín nhiệm có thể đạt tới mức sùng bái luôn.
Báo cáo bệnh tình xong, bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật, Chủ nhiệm Thôi và Vương Dịch Tường vội vàng chuẩn bị các công việc phẫu thuật, đối với chuyện An Phi làm trợ lý, Chủ nhiệm Thôi cũng chấp nhận, chị cho rằng An Phi dũng cảm mà thận trọng, cuộc phẫu thuật lần này chính là cơ hội tốt để cô rèn luyện. Nhưng vẻ mặt của Lý Mộc Tử và Lữ Tiêu Tiêu đều không tốt tí nào.
Lúc nãy, Lữ Tiêu Tiêu cố tình không đi thay An Phi ấn ngực là muốn cô phải xấu mặt, nhưng không ngờ kỳ tích xuất hiện, nhịp tim của ông cụ đã được khôi phục. Bây giờ, Vương Dịch Tường lại để An Phi làm trợ lý, bình thường cô ta luôn bĩu môi mỉm cười, vậy mà giờ đây lại lạnh lùng khoanh tay trước ngực, đứng tránh ở một góc cách xa băng ca, im lặng nhìn mọi người bận rộn.
An Phi chuẩn bị phẫu thuật, không chú ý tới sự khác thường của Lữ Tiêu Tiêu, cô cẩn thận cạo và sát trùng vùng da chuẩn bị phẫu thuật, chuẩn bị dụng cụ giải phẫu. Rất nhanh, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, Vương Dịch Tường liên lạc với khoa Nội Tim để khoa đưa máy tới, dụng cụ máy móc mới tinh sáng bóng vẫn còn chưa xé lớp giấy bọc.
Điểm quan trọng của cuộc phẫu thuật này chính là sau khi đặt ống tĩnh mạch đùi phải dùng dây dẫn đưa bóng khí đến vị trí van tim, lợi dụng máy móc giúp van tim đập lại, giúp bệnh nhân khôi phục huyết áp, nhưng nếu chức năng tim của bệnh nhân quá yếu, thời gian duy trì được cũng không lâu, trái tim có thể sẽ quá mệt mỏi mà ngừng đập. Cho nên kỹ thuật này chính là cơ hội giúp bệnh nhân kéo dài sự sống, còn có giữ được mạng hay không thì đó không phải là mục đích phẫu thuât.
Đơn giản mà nói, đối với bệnh nhân nhồi máu cơ tim, đặt stent mạch vành là cách tối ưu nhất, nhưng đối với bệnh nhân đột tử, huyết áp không ổn định, bệnh nhân không thể nào phẫu thuật đặt stent được, nếu sau cuộc phẫu thuật này, bệnh nhân chống đỡ được, bước tiếp theo vẫn phải phẫu thuật đặt stent để giải quyết tận gốc vấn đề.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, an Phi bắt đầu đặt ống cho bệnh nhân, cô hết sức chú tâm sát trùng, chọc và đặt dây dẫn. Bước đầu rất thuận lợi, lúc đặt ống dẫn vào, dây dẫn đột nhiên bị kẹt lại, không thể thông xa hơn được nữa. An Phi cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng cao, mồ hồi đầm đìa trên trán, cô hít một hơi thật sau, kéo dây dẫn ra rồi lại đẩy vào, nhưng vẫn không được.
Vương Dịch Tường đứng cạnh nhìn động tác của cô rồi đưa tay qua, kéo dây dẫn ra ngoài, chỉnh lại góc độ, An Phi luồn dây dẫn lại, lần này không có lực cản nữa, cô thuận lợi đặt và cố định ống dẫn, kẹp đầu nối chữ Y, rồi nhường vị trí phẫu thuật cho Vương Dịch Tường. Anh cầm ống dẫn, luồn dây dẫn có bóng khí vào ống, trên màn hình bắt đầu hiện lên vị trí của của dây dẫn. Câu, móc, xoay, chuyển, rất nhanh bóng khí đã đến cạnh van tim, anh khởi động máy móc, bóng khí bắt đầu làm việc, huyết áp của bệnh nhân bắt đầu tăng lên một cách thần kỳ, huyết áp vừa nãy không thể duy trì được bằng thuốc bây giờ đã ổn định lại.