Ngôn Vũ bị nhiễm phong hàn, sau khi uống thuốc thì nặng nề chìm vào giấc ngủ, cũng không biết tranh chấp giữa Tô Lương và Ngôn Phong.
Tô Lương thu khế thư được Ngôn Phong ấn dấu tay lại, lại hỏi gã một vấn đề: “Nhà họ Ngôn các ngươi là một trong bốn đại gia tộc buôn bán ở nước Càn, gia nghiệp lớn như vậy, lúc trước chúng ta cứu muội muội của ngươi, vì sao ngươi không bỏ ra một chút bạc để giữ chút thể diện?”
Cô cảm thấy hành vi của Ngôn Phong cực kỳ ngu xuẩn.
Đường đường gia chủ nhà họ Ngôn, lại là người làm ăn, vậy mà EQ thấp đến đáng thương, quả thực không thể tin nổi.
Sắc mặt Ngôn Phong cứng đờ, im lặng hồi lâu mới yếu ớt đáp: “Ta làm sao dự đoán được... Công tử con vợ cả của Ninh thị... lại thiếu tiền đến mức ấy...”
Tô Lương lắc đầu: “Cái này không liên quan gì tới chuyện Ninh Tĩnh có thiếu tiền hay không. Chúng ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể không trả chút gì như thế được.”
Sắc mặt Ngôn Phong xám xịt: “Ta thừa nhận, bởi vì một vài tin đồn không tốt nên có thành kiến nặng nề với Ninh Thất, chỉ nghĩ là hắn muốn lợi dụng muội muội của ta, cho nên...”
Tô Lương hừ lạnh: “Đúng là lòng dạ tiểu nhân.”
“Phải...” Nét mặt Ngôn Phong đầy chua xót: “Xin lỗi hai vị ân nhân... Khế thư đã ký, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nếu không sợ là tiểu muội cũng chẳng nhận mặt ta...”
Tô Lương xem xét tình trạng của Ngôn Vũ, cơn sốt đã lui.
Hai người ra cửa, mưa sa gió giật, hàn khí quất vào người.
“Lại không một xu dính túi.” Tô Lương than thở.
Còn sót lại năm mươi văn tiền, cũng đã dùng mua trứng gà của nhà họ Bạch hết rồi.
Cho dù Ngôn Phong giữ lời hứa thì cũng chẳng biết chờ đến khi gã cướp lại được tiền của nhà họ Ngôn và thực hiện lời càm kết của mình.
Mưa to như trút.
Ninh Tĩnh nhóm lửa, Tô Lương còn chưa nấu xong cơm trưa thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hai người đi ra khỏi bếp, chỉ thấy cửa bị người mạnh mẽ phá mở ra, một đội sai nha vọt vào trong.
“Ai là Ninh Tĩnh?” Bộ đầu lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn.
“Là ta.” Ninh Tĩnh bình thản đáp.
“Huyện nha nhận được báo án của Hoàng viên ngoại ở trấn Phi Nhạn, trưởng tử của nhà ông ta vô duyên vô cớ mất tích, có người thấy hôm trước ngươi và Hoàng đại công tử có tranh chấp với nhau ngoài đường!” Bộ đầu lạnh lùng quát: “Có phải ngươi hại Hoàng công tử không? Thành thật khai mau!”
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không.”
Bộ đầu hừ lạnh một tiếng, phất tay: “Bắt lấy!”
Nhìn sai nha định tiến vào trong phòng, Tô Lương muốn ngăn cản theo bản năng nhưng lại bị Ninh Tĩnh đưa tay kéo lại.
Bảo bối kia của huynh...” Tô Lương hạ giọng hỏi. Lỡ như bị phát hiện thì sẽ có phiền toái lớn.
“Không sao.” Ninh Tĩnh không hề lo lắng.
Tô Lương ngẫm lại, hai ngày qua cô ngủ bên phòng hắn, cũng không thấy cái hòm cất châu báu của hắn ở đâu, đoán có lẽ hắn đã giấu rất kín rồi.
Đám sai nha nhanh chóng lục soát xong, không hề phát hiện manh mối liên quan tới Hoàng công tử.
Một sai nha tiến đến bên cạnh Bộ đầu, hạ giọng nói: “Lão đại, đại nhân đã phân phó rồi, không có chứng cớ thì không được động vào vị Ninh công tử có lai lịch không nhỏ này đâu, nhưng nếu chúng ta về nhanh như thế thì thì cũng không tiện trả lời chỗ Hoàng viên ngoại!”
Bộ đầu nhìn về phía núi sau nhà, mắt híp lại, cao giọng nói: “Lục soát trên núi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Vì thế, đám sai nha khoác áo tơi lại ùn ùn rời đi, lên ngọn núi sau nhà.
Tô Lương tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải huynh chôn Diêu Uy ở sau núi đấy chứ?”
Ninh Tĩnh gật đầu: “Nếu thi thể bị đào ra thì cứ nói là Ngôn Phong giết, cho người bắt hắn đi.”
Tô Lương ho khẽ: “Huynh vốn không tin hắn đúng không?”
Ninh Tĩnh hỏi ngược: “Cô tin à?”
Tô Lương lắc đầu: “Không tin. Hắn chính là kẻ đứng dưới mái hiên nhưng nhất định không chịu cúi đầu.”
Dù sao, chuyện Hoàng công tử mất tích, thậm chí đã gặp nạn vốn là do Ngôn Phong gây ra, đẩy gã ra ngoài cũng là chuyện hợp ý trời.
Hai người tiếp tục nấu nốt bữa cơm còn dang dở, ăn xong, Ninh Tĩnh lại bắt đầu dạy Tô Lương cách dùng bút lông viết chữ.
Tô Lương cảm thấy bút trong tay chẳng chịu nghe mình điều khiển, rất khó nắm chắc.
Ninh Tĩnh lấy ra một bảng chữ mẫu, bảo cô bắt chước theo.
Chữ này đẹp đấy, ta thích.” Tô Lương lật xem một chút.
Chữ viết này khác với chữ của Ninh Tĩnh, thanh thoát mà bay bổng.
Tô Lương lập tức bắt chước viết theo, không biết qua bao lâu, cô lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động, ngẩng đầu trông ra thì thấy đám sai nha kia đã từ trên núi xuống, không vào nhà mà rời đi luôn.
“Bọn chúng không phát hiện ra thi thể của Diêu Uy à?” Tô Lương cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỳ thực, còn thấy hơi thất vọng.
Trải qua chuyện khế thư, cô càng chán ghét Ngôn Phong hơn, thật sự không muốn giữ gã lại trong nhà mình, còn phải chữa trị cho gã nữa. Nhưng vì ngại với Ngôn Vũ nên không thể đã văng gã ra khỏi cửa được.
Vốn mong chờ sai nha sẽ phát hiện thi thể ở trên núi, sau đó bắt Ngôn Phong đi.
Nếu Ngôn Vũ có bất mãn thì cứ rời đi luôn cũng được.
“Để ta đi xem.” Ninh Tĩnh đứng lên.
Tô Lương buông bút: “Ta cũng đi.”
Sau khi tới kiểm tra Ngôn Vũ xong, Tô Lương mặc áo tơi mượn bên nhà Bạch đại nương lên người, Ninh Tĩnh cầm ô, hai người khóa cửa lại rồi ra sau núi.
Đường lên núi rất trơn, Ninh Tĩnh đi ở đằng trước, Tô Lương dẫm lên dấu chân của hắn mà theo sau.