“Tiền đặt cọc bình phong hoa mai ta đã trả, tiền mua chỉ thêu cũng là ta đưa, lúc đó đã ngã giá là ba mươi lượng. Giờ không tính tiền đặt cọc, ta sẽ đưa thêm năm mươi lượng nữa.” Tiểu thư ngồi trong xe ngựa nói.
Nha hoàn cũng lập tức phụ họa: “Các ngươi thấy đủ rồi thì phải biết dừng đúng lúc thôi! Thân phận của tiểu thư nhà ta...”
“Liễu Nhi!”
Nha hoàn tên Liễu Nhi vội che miệng mình lại, dáng vẻ như suýt chút nữa đã tiết lộ bí mật động trời vậy.
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy năm mươi lượng thì nhiều thật! Nhưng Ninh đại ca chẳng thèm đâu.
Ninh Tĩnh xoay người đi về phía nhà họ Bạch, Bạch Tiểu Hổ khó hiểu hỏi: “Ninh đại ca, huynh đi đâu thế?”
“Nhà của ngươi.” Ninh Tĩnh đáp.
Bạch Tiểu Hổ nhớ ra, tối qua Tô Lương cho cha nó mấy cái bánh bột mì trắng, vừa thơm vừa mềm mại để nhờ cậy hôm nay nhà họ Bạch cho Ninh Tĩnh ăn ké cơm trưa.
Bạch Tiểu Hổ vội nhấc chân đuổi theo, Liễu Nhi tức giận quát Ninh Tĩnh đứng lại nhưng người ta không thèm để ý tới.
Liễu Nhi giậm chân: “Tiểu thư, nhìn diện mạo tên kia cũng khá được, nhưng quần áo lấm lem bùn đất, lại còn ở nơi như thế này, chắc chắn là nghèo hèn rồi! Hắn đang chê năm mươi lượng quá ít, uy hiếp chúng ta để đòi tăng giá đây mà!”
Rèm xe hơi bay lên, để lộ ra một phần góc váy màu hồng nhạt: “Nếu hắn muốn nâng giá thì sẽ không đi luôn.”
“Vậy phải làm sao đây? Ngày sinh của Hình lão phu nhân sắp tới rồi!” Liễu Nhi vặn xoắn khăn tay, lại ngước mắt nhìn theo thì chẳng còn thấy bóng dáng Ninh Tĩnh đâu nữa, mặt mày không khỏi trở nên ngang ngược: “Dù sao chúng ta cũng thỏa thuận với Tô Từ thị, Tô Lương kia là cháu gái của Tô Từ thị, chúng ta cứ để bạc lại rồi lấy đồ đi, công cán hai bên đã thỏa thuận xong rồi, bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ? Cho dù đi báo quan thì cũng là chúng ta có lý!”
Sau một lúc lâu, tiểu thư ngồi trong xe ngựa nói: “Không ổn. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, tuyệt đối không thể làm ầm ĩ lên được.”
Liễu Nhi thở dài: “Tiểu thư nói có lý, lỡ như để Hình lão phu nhân biết mấy món đồ này không phải do tiểu thư thêu... Nô tỳ nói năng xằng bậy, thực đáng chết! Vậy giờ phải làm gì mới được đây?”
“Tô Lương... Vị tướng công vừa rồi của nàng ta, tên gọi là gì?”
Liễu Nhi lắc đầu: “Không biết. Nhưng nhìn người này có vẻ không giống người trong thôn, còn đẹp hơn cả Hình công tử nữa!”
“Mặt đẹp thì sao chứ? Cũng chỉ là dân đen thôi. Ngươi đi tìm người hỏi thăm rõ ràng chi tiết phu thê Tô Lương xem thế nào.”
“Vâng, tiểu thư.” Liễu Nhi vâng theo.
*
Bạch Tiểu Hổ ăn được nửa bữa cơm lại chạy ra nhìn, xe ngựa trước cửa nhà họ Ninh đã rời đi, người cũng không còn thấy nữa.
Bạch đại nương biết được chuyện này, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nói với Ninh Tĩnh: “Tô Đại Phú đi nói xằng xiên rằng con gái hắn Tô Tiểu Điệp thêu hàng bán được giá cao, làm cứ như không ai biết Tô Tiểu Điệp là loại người gì ấy! Nhưng trước kia, nghe nói người mua đồ thêu là một quý nhân ở huyện thành, quý nhân kia có dặn dò cho dù thêu cái gì cũng không được bán cho người khác, cũng không để cho người khác biết được!”
Vì sao ạ?” Bạch Tiểu Hổ vò đầu, kỳ quái hỏi.
Bạch Hạc có dáng vẻ đoan chính, lúc trước cũng từng đi học hai năm, vì nhà nghèo không trả nổi học phí nên bỏ ngang, nhưng so với những người trẻ tuổi khác trong thôn thì hắn ta vẫn khôn khéo hơn một chút.
Bạch đại nương nhấn mạnh vào mấy chữ “quý nhân ở huyện thành”, rõ ràng đang lo lắng Ninh Tĩnh sẽ đắc tội với người, bị người ta trả thù.
Nhưng Bạch Hạc đã phát hiện ra vấn đề: “Vị quý nhân kia lấy hàng thêu của Ninh tẩu tử rồi nói là do mình thêu, chắc muốn mình nổi bật hơn người, nếu không cũng sẽ không giả vờ như vậy.”
“Quý nhân gì chứ? Mặt còn chẳng thò ra ngoài, cháu nghĩ do nàng ta quá xấu nên sợ không dám gặp người khác thì có!” Bạch Tiểu Hổ nói.
Đây cũng chỉ là lời phỏng đoán của Bạch Hạc.
“Ninh đại ca, vậy phải làm sao bây giờ? Liệu nàng ta có tìm người tới lấy trộm cái bình phong hoa mai kia không?” Bạch Tiểu Hổ nhíu mày hỏi.
Ninh Tĩnh hờ hững đáp: “Không cần bận tâm.”
Bạch đại nương nhét một cái bánh vào tay Bạch Tiểu Hổ, bảo nó tập trung ăn cơm đi.
Ninh Tĩnh đổi bánh làm bằng bột mì trắng mà Bạch đại nương làm riêng cho hắn lấy bánh bột ngô của Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ không dám ăn, sợ bị đánh, lại chợt nghe Ninh Tĩnh nói: “Khẩu vị thay đổi.”
“Đệ đi tìm đệ đệ!” Bạch Tiểu Hổ bẻ bánh thành hai nửa rồi chạy đi tìm Trụ Tử.
Bạch đại nương thở dài: “Lương cô nương bị gia đình khốn nạn kia ép phải thêu ngày thêu đêm.”
“Hai ngày đầu lúc mới gả sang đây, trong mắt nàng ấy toàn là tơ máu! Giờ được cậu che chở, không muốn lấy tâm huyết của nàng ấy đi đổi lấy tiền, coi như nàng ấy được khổ tận cam lai!”
Người nhà họ Bạch đều cực kỳ kiên định cho rằng Ninh Tĩnh cực kỳ yêu thương Tô Lương.
Nhưng thực ra chủ nhân chân chính của bình phong hoa mai kia đã chết rồi, chính Tô Lương là người không muốn mang tâm huyết của nguyên chủ đi bán lấy tiền.
Mà Ninh Tĩnh biết chuyện này, thế nên chuyện hắn làm chắc chắn cũng là chuyện Tô Lương sẽ làm.
Năm mươi lượng đối với Ninh Tĩnh và Tô Lương hiện tại đúng là không ít, nhưng bọn họ cũng chẳng thiếu chút tiền ấy.
Ăn cơm trưa xong, Ninh Tĩnh và Bạch Hạc lại tiếp tục đi làm việc.
Bạch đại nương dặn dò Bạch Tiểu Hổ dẫn đệ đệ đi chơi, không được chạy xe, cảnh giác một chút, lỡ như “quý nhân trên huyện thành” kia thật sự phái người tới đây ăn trộm bình phong hoa mai thì sao?
Bạch Tiểu Hổ vỗ ngực nói nó nhất định sẽ canh giữ nhà họ Ninh cẩn thận, một con muỗi cũng đừng hòng bay vào được.
Trụ Tử sững sờ nói: “Ca, trời lạnh mà, làm gì có muỗi đâu.”