Tạ Lang ngạc nhiên nhìn Sách Thiếu Ly, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi lại cười lần thứ hai! Mấy năm qua không gặp, sao Sách Thiếu Ly lại thay đổi lớn như vậy chứ?
“Đi thôi, đến căng tin ăn sáng xong rồi nói.” Sách Thiếu Ly không dừng lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Đi thôi,” Tạ Lang lắc đầu, nói với Đại Đầu, “Còn không để ăn sáng…”
Đi qua chỗ rẽ, Tạ Lang ngẩng đầu nhìn, bốn chữ “Căng tin Hoa Trung” rồng bay phượng múa đã xuất hiện trong tầm mắt.
Căng tin có tổng cộng năm tầng, về cơ bản là thiết kế pha lê, xem ra nhà thiết kế còn có ý khác… Từ bên ngoài có thể nhìn thấy đám đông ở bên trong, lúc này có thể xuyên qua cửa kính nhìn học sinh đang xếp hàng mua cơm.
“Xem ra rất được yêu thích…” Đại Đầu hơi kích động, “Nhanh vào đi, đến muộn sẽ không còn đồ ăn ngon nữa.”
“Đi thôi.” Tạ Lang cũng không kịp chờ đợi nữa, không biết bữa sáng như thế nào…
“Chờ một chút, dừng lại đã.” Sách Thiếu Ly lên tiếng.
“Sao thế?” Tạ Lang và Đại Đầu đồng thời quay lại, ngạc nhiên hỏi, nhưng Sách Thiếu Ly cũng không giải thích.
“Nghe nói tối hôm qua trên diễn đàn của trường chúng ta có lan truyền một đoạn video.” Một cô gái sau lưng đang hưng phấn nói với bạn đi cùng.
“Video? Video gì?” Cô bạn cùng lớp tò mò hỏi.
“Một chàng trai bị một đám học sinh cả nam lẫn nữ trong trường bao vây ở cổng trường, còn có một cô gái lớn lên rất xinh đẹp leo lên cây tỏ tình với cậu ta nữa!” Cô gái này hưng phấn nói.
“… Dữ dội… Thế à!” Bạn cùng lớp sợ ngây người.
“Ha ha, cậu không biết, lại nói nhỏ với cậu…”
Cô gái này còn chưa nói hết câu, đã bị Đại Đầu mở miệng ngắt lời rồi.
“Bạn học, có thể tìm kiếm video kia ở đâu vậy?” Đại Đầu cười trên nỗi đau của người khác.
“Ồ, ở trên diễn đàn trường học đó.” Cô gái này tùy ý liếc nhìn Đại Đầu một cái, nhanh chóng trả lời.
Cô gái kia lại quay sang tiếp tục nói với bạn cùng lớp: “Nói nhỏ cho cậu biết, tên của chàng trai kia…”
Còn chưa nói hết câu, lại bị Tạ Lang ngắt lời: “Bạn học, xin hỏi sao video này lại được đăng lên thế?”
“Chắc chắn có người mang theo điện thoại chứ sao, không phải hôm qua là ngày đầu tiên khai giảng à?” Cô gái hơi mất kiên nhẫn, cũng không quay sang nhìn Tạ Lang, sao lại có người cứ ngắt lời cô ta chứ!
“Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.” Sau khi Tạ Lang nói xong, lập tức xoay người chạy đến nhà ăn, tình huống không ổn!
“Tạ Lang, cậu chạy cái gì chứ?” Đại Đầu hơi kỳ lạ, “Nguy rồi, cậu ấy muốn ra tay trước rồi!”
Sách Thiếu Ly bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của bọn họ bị đám đông trong căng tin bao phủ…
Ồ, đúng rồi, tên chàng trai kia là gì?” Bạn cùng lớp bị nhan sắc của Tạ Lang làm cho hoảng sợ, cuối cùng đã phản ứng lại, nhớ tới câu hỏi vừa rồi.
“Hình như tên… Tạ Lang đó.” Cô gái do dự trả lời.
“Chàng trai vừa mới hỏi cậu, hình như cũng là…” Bạn cùng lớp không chắc chắn.
“Ông trời ơi! Mình lại không quay sang nhìn cậu ấy!” Cô gái tỏ vẻ ảo não, tiếp theo túm lấy cánh tay bạn cùng lớp, “Sao nào? Cậu ấy có đẹp trai không!”
“Đẹp trai đã không đủ để hình dung cậu ấy nữa rồi, phải nói là rất đẹp trai!” Bạn cùng lớp nhắm mắt lại, tỏ vẻ si mê, “Mình chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy!”
“Ôi chao, người đâu rồi?” Bạn cùng lớp vừa mở mắt ra, phát hiện không nhìn thấy bạn học của cô ta nữa, nhìn về nơi xa, cô gái đã bị đám đông trong căng tin bao phủ rồi…
“Chờ mình nữa!” Bạn cùng lớp biết vì sao bạn của mình lại chạy đi…
Sách Thiếu Ly nhìn thấy tất cả, bật cười ha ha, “Lần này thú vị rồi.” Nói xong cũng lập tức đuổi theo.
“Thật nhiều người.” Tạ Lang hơi không chịu nổi, không phải bây giờ trong trường chỉ có một nghìn học sinh sao? Sao trong căng tin lại nhiều người thế?
“Cậu nhìn hàng dài nhất, đương nhiên có vẻ đông người rồi.” Đại Đầu cầm khay đứng bên cạnh.
“Vậy à.” Tạ Lang nhìn thoáng qua Đại Đầu, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên khay đồ ăn của anh ấy. Thấy phía trên đó đã có hai quả trứng luộc trà, hai miếng bánh mì, hai cốc sữa đậu nành.
“Cậu mua cơm như thế nào vậy?” Tạ Lang nghĩ bản thân đứng ở hàng này đã năm phút rồi, chỗ đứng căn bản không nhúc nhích!
“Tìm cửa có ít người mua cơm, cứ như vậy là mua được rồi.” Đại Đầu hơi đắc ý.
“Hắc hắc, như vậy à.” Tạ Lang nở nụ cười xấu xa.
Cậu muốn làm gì?” Đại Đầu lập tức nắm chặt khay cơm trong tay, giấu ra sau lưng, “Đây là phần của một người ăn đó! Không thể cho cậu!”
“Ôi lòng người! Nói cho cậu biết, mình đói rồi, cậu chia một nửa đồ ăn cho mình, đây là bạn bè; đưa toàn bộ cho mình, đây là bạn gái; cậu giấu đồ ăn đi, hỏi lại mình, đói bụng nên làm gì? Đây chính là cậu…” Tạ Lang nói một tràng.
“Cậu vừa mới nói cái gì?” Đại Đầu đã bắt đầu uống sữa đậu nành rồi, vẻ mặt rất nghi ngờ.
“Ôi, lòng người thay đổi, nước sông càng ngày càng cạn!” Tạ Lang than thở.
“Tạ Lang, giúp mình mua một phần giống cậu.” Sách Thiếu Ly đứng ở cuối hàng kêu lên.
“Được rồi.” Tạ Lang giơ tay lên, làm một dấu OK.
“Tạ Lang? Cái tên này rất quen.” Cô gái đứng ở cửa sổ mua cơm bên cạnh Tạ Lang nói với người sau lưng, “Đây không phải chàng trai trong video ở trên diễn đàn trường sao?”
“Thật hả?” Cô gái sau lưng rất hưng phấn.
Thế là bọn họ đồng loạt nhìn về phía Tạ Lang, “Cậu chính là Tạ Lang kia sao?”
“Ầy… Hình như vậy.” Tạ Lang gãi đầu.
“Thật sự rất đẹp trai!” Cô gái sợ hãi than thở.
“Thật sao? Ha ha.” Tạ Lang lúng túng gãi đầu, “Có lẽ vậy.”
Tuy nhiên, những cô gái còn lại cũng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng vô tình liếc nhìn Tạ Lang.
Sau ba phút bị “vô tình” liếc nhìn, cuối cùng đã đến lượt Tạ Lang mua cơm.
“Phù, cuối cùng đã đến lượt mình.” Tạ Lang hưng phấn nhìn về phía dì căng tin.
“Chàng trai, cháu ăn cái gì?” Dì căng tin sốt ruột hỏi.
Nhìn đồ ăn làm người ta thèm nhỏ dãi ở bên trong, Tạ Lang vẫn giữ được bình tĩnh, “Dì ơi, cho cháu một trứng luộc trà, hai cái bánh bao thịt, một cốc sữa đậu nành, à, đúng rồi, cho cháu hai phần giống nhau.”
“Được rồi.” Dì căng tin nhanh chóng bày đồ ăn lên trên mâm cơm, “Cháu cầm chắc đó.”
Tạ Lang nhìn giá cả dán bên cạnh cửa sổ đồ ăn, tính nhẩm hai giây, đặt phiếu ăn lên màn hình trên cửa sổ, dì ở bên kia cửa sổ ấn mấy cái, sau khi tinh một tiếng, trừ mất mười hai đồng.
“Được rồi, cảm ơn dì!” Tạ Lang bê đồ ăn rất cẩn thận, rời khỏi đám đông.
“Ăn bữa cơm cũng không dễ dàng.” Tạ Lang than thở.
“Vẫn tốt mà, không phải mình mua rất nhanh sao?” Đại Đầu cười đắc ý.
“Đi thôi, tìm một bàn lớn ngồi ăn.” Tạ Lang nhìn về phía phòng ăn, cũng không còn nhiều bàn trống.
“Đến chỗ đó đi.” Đại Đầu chỉ một bàn trống ở nơi xa.
“Ừ, ăn ở đó đi, đi thôi.” Tạ Lang vừa nói vừa đi về phía này.
“Cuối cùng đã tới rồi!” Tạ Lang đặt khay đồ ăn trong tay xuống, nhìn bốn phía một chút, “Chỗ này khá tốt, tầm nhìn rộng mở, vị trí ở cuối căng tin, ít người chen chúc.”
Nhìn xung quanh, Tạ Lang mới phát hiện cách bố trí trong tầng một của căng tin: Theo thứ tự từ Nam đến Bắc có sáu dãy bàn ăn, mỗi dãy có sáu bàn lớn, mỗi bàn có tám chỗ ngồi. Những bàn này lại chia làm bốn khu vực, mỗi khu vực đều có một quầy hàng tự phục vụ, bên trong cũng có đồ ăn, phía trên cũng có máy quẹt thẻ, xem ra là chuẩn bị cho các học sinh đến muộn cũng mua được đồ.
Phía Nam có một loạt vòi nước, xem ra là để học sinh rửa tay súc miệng…
Tạ Lang nhẹ gật đầu, hiểu sơ qua cách bố trí của phòng ăn rồi.
Chiều hôm qua ăn quá vội vàng, không cẩn thận nhìn rõ căng tin, lúc này Tạ Lang mới nhớ tới một vấn đề, có vẻ thời gian ăn cơm của khối mười và khối mười một giống nhau…