Sau mười phút, “Đi thôi ăn xong rồi.” Tạ Lang đứng dậy.
“Ừ, món trứng luộc trà này khá ngon.” Đại Đầu thỏa mãn.
Sách Thiếu Ly thì đã đứng dậy đi rửa tay rồi. Tạ Lang và Đại Đầu nhìn xung quanh một chút.
“Cứ để khay đồ ăn trên bàn à.” Tạ Lang suy đoán.
“Đúng vậy, không phải hôm qua đã đến một lần rồi sao?” Đại Đầu nói, “Cậu mất trí nhớ rồi hả?”
“Không phải hôm qua không chú ý đến à, đi, đi rửa tay thôi.”
…
Nhìn tòa nhà dạy học cách có mười mét, Tạ Lang mở miệng: “Vừa rồi mình tính toán một chút, chúng ta đến căng tin tốn khoảng năm phút, quay về cũng thế, cần năm phút để mua cơm, lại thêm ăn cơm… Nói cách khác, tất cả cần gần hai mươi bảy phút, nhưng thời gian chúng ta ăn cơm chỉ có ba mươi phút…”
“Vì vậy?” Đại Đầu nghi ngờ, “Tính ra thời gian này thì có thể nói lên điều gì?”
“Nói rõ có ít thời gian học hơn.” Sách Thiếu Ly trả lời.
“Thông minh!” Tạ Lang khen ngợi.
“Phì, cậu trâu bò.” Đại Đầu nghẹn lời.
“Cũng đã lớp mười một, sắp đến bài kiểm tra trình độ học tập rồi, có thể không tính toán tỉ mỉ sao?” Tạ Lang nói nghiêm túc.
“Hình như vậy, bài kiểm tra trình độ học tập được A thì sẽ cộng thêm điểm đó.” Đại Đầu khát khao.
“Đi nhanh đi, sắp bắt đầu tự học rồi.” Tạ Lang thúc giục.
Ba người vội vàng bước lên cầu thang, chỉ chốc lát sau đã lên tầng ba.
Nhìn hành lang vắng hoe, khuôn mặt Tạ Lang hơi nghiêm túc, đây là tình huống đến muộn.
“Không phải đến muộn chứ…” Đại Đầu cũng cảm thấy không đúng, trong hành lang không còn ai, hơn nữa bây giờ đã sớm bắt đầu đợt tự học thứ hai, điều này nói rõ… Bạn cùng lớp đã ở trong phòng học…
“Đi thôi.” Trong lòng Tạ Lang thấy hơi lo lắng, không thể gặp Giáo viên chủ nhiệm được…
“Tới rồi?” Giáo viên chủ nhiệm nhìn ba người trước mặt.
“…” Ba người đều im lặng, Tạ Lang và Đại Đầu không biết làm sao, Sách Thiếu Ly lại bình tĩnh tự nhiên.
Nhanh vào đọc sách đi!” Giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc nói, “Ăn sáng cũng lâu như vậy!”
“Vâng vâng.” Tạ Lang và Đại Đầu nhỏ giọng đồng ý, vội vàng chạy chậm về chỗ ngồi.
Tạ Lang ngẩng đầu nhìn, Sách Thiếu Ly vẫn bước đi không nhanh không chậm, ánh mắt Giáo viên chủ nhiệm nhìn Sách Thiếu Ly là lạ…
Thiếu Ly cũng làm người ta bó tay rồi… Tạ Lang nghĩ đến đó, thấy Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía mình, vội vàng nhìn sang bảng đen, trên bảng đen viết “Từ đơn của phần một tiếng Anh số sáu, bài số hai”.
“Sáng nay học tiếng Anh.” Đại Đầu ngồi bên cạnh nói nhỏ.
“Biết rồi, nhìn thấy được.” Tạ Lang vội vàng tìm sách tiếng Anh số sáu ra.
Học thuộc từ đơn, quan trọng là tốc độ và nhiệt tình, miệng lưỡi không được ngừng lại, phải rất nhanh, như vậy lúc học thuộc từ đơn mới không mất tập trung. Khi Tạ Lang nhìn thấy từ đơn ở cuối sách, trong lòng cũng nghĩ đến điều này.
Những thói quen học tập đều phải trau dồi từng chút một mới có thể hình thành tiềm thức, tới đây nào, tiếng Anh! Tạ Lang không khỏi cổ vũ cho bản thân.
Trong lúc tất cả bạn học đều quên mình học thuộc từ đơn, thời gian lặng lẽ đến bảy giờ rưỡi, kết thúc lớp tự học buổi sáng.
Theo tiếng chuông vang lên, giọng nói của các bạn học cũng nhỏ dần, sau đó từ từ dừng lại.
“Hết tiết,” Đại Đầu duỗi sống lưng mỏi mệt, “Mình cảm nhận được áp lực học tập.”
“Ừm, thời gian trôi qua rất nhanh, tình cảnh lúc chúng ta nhập học lớp mười giống như hôm qua, còn hôm nay chúng ta đã chính thức là học sinh mới lớp mười một rồi…” Tạ Lang than thở.
“Cậu nghĩ cái gì thế, ý của mình là, chúng ta lại phải chinh chiến khắp nơi rồi!” Đại Đầu mỉm cười.
“Chinh chiến? À, đúng, chúng ta lại phải kiểm tra rồi.” Tạ Lang phản ứng lại.
“Mỗi lần thi thử đều sẽ tiến hành xếp hạng trong lớp, hơn nữa ở đây thường xuyên kiểm tra…” Sách Thiếu Ly ngồi sau lưng Tạ Lang lạnh nhạt nói.
“Không thể nào, ở trường cũ của bọn mình, lớp mười cũng thường xuyên thi cử, nhưng không xếp hạng!” Đại Đầu tỏ vẻ không tin.
“Chờ mà xem…” Sách Thiếu Ly không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục nhìn từ đơn trên sách tiếng Anh.
Tạ Lang không nhịn được, nhìn về phía đồng hồ thạch anh treo phía trên bảng đen, sắp bảy giờ ba mươi lăm phút, bạn học ở bên ngoài đã đi vào ngồi xuống ghế rồi.
Thật đáng sợ, các bạn thật sự ngồi xuống chỗ ngồi trước năm phút vào học… Tạ Lang không khỏi than thở, xem ra thời gian của Hoa Trung rất eo hẹp, hơn nữa cơ chế xếp hạng sau khi thi khiến học sinh không dám thư giãn, cũng kéo dài thần thoại của Hoa Trung…
Chỉ chốc lát sau, chuông vào học tiết đầu tiên vang lên, Tạ Lang nhìn bên trái bảng đen, lớp trưởng đã chép thời khóa biểu lên đó rồi, từ trên xuống dưới, có thể thấy bốn tiết học đến trưa theo thứ tự là: Toán - Toán - Văn - Anh.
Tiết đầu tiên là tiết Toán, Tạ Lang không nhịn được nghĩ, giáo viên Toán là ai đây?
Ngoài cửa, Giáo viên chủ nhiệm đi đến, trong tay bà ấy còn cầm một cuốn sách giáo khoa bản bắt buộc của môn Toán.
Giáo viên Toán là Giáo viên chủ nhiệm!” Tạ Lang và Đại Đầu liếc nhau một cái.
“Đứng dậy!” Lớp trưởng hô.
“Xin chào cô giáo!” Cả lớp cúi đầu chào, đây là sự tôn trọng với giáo viên.
“Chào các em.” Giáo viên chủ nhiệm cũng hơi khom lưng, “Mời các em ngồi.”
“Cô tên Trương Tuệ Lâm, là giáo viên Toán của các em, đồng thời cũng là Giáo viên chủ nhiệm của các em,” Giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Toán hơi khựng lại, “Cô sẽ không nói việc quản lý lớp học thường ngày trong tiết Toán, việc lớp học sẽ được xử lý vào buổi tối, bây giờ mời các em mở sách giáo khoa số năm ra.”
Khi là giáo viên Toán, cô Trương nói chuyện hoàn toàn không có sự uy nghiêm của Giáo viên chủ nhiệm, “Các em nên lắng nghe cẩn thận tiết học này, tuy các em sẽ không bắt gặp những kiến thức tiếp theo trong cuộc sống, nhưng ít nhất sẽ là người quen cũ trên bài kiểm tra.”
“Ha ha ha.” Cả lớp cười to, lúc cô giáo giảng bài thật sự rất hài hước…
Học tập trong bầu không khí vui vẻ, chẳng mấy chốc tiết học bốn mươi lăm phút đã yên lặng trôi qua, các bạn học vẫn thấy chưa thỏa mãn.
“Được rồi, tiết học này đến đây thôi, các em nghỉ ngơi một chút đi, chuẩn bị cho tiết tiếp theo.” Giáo viên Toán nói xong cũng rời khỏi phòng học.
Tạm biệt cô giáo!” Các bạn học hưng phấn cúi đầu.
Hiển nhiên, việc cô giáo Trương không kéo dài thời gian tiết học đã lấy được thiện cảm của rất nhiều học sinh.
Sau giờ nghỉ ngắn ngủi, Tạ Lang quay lại nhìn Sách Thiếu Ly, “Thiếu Ly, cậu biết giáo viên tiếng Anh của chúng ta là ai không.”
“Không muốn biết.” Sách Thiếu Ly trả lời một câu.
Lại tự chuốc nhục nhã rồi, Tạ Lang ngượng ngùng quay lại.
“Nghe nói là cô giáo nổi tiếng xinh đẹp của trường, Lâm Vi.” Đại Đầu tiết lộ.
“Lâm Vi? Không biết, ai thế?” Trên mặt Tạ Lang đầy dấu chấm hỏi.
“Điều này mà cũng không biết, Lâm Vi, cô giáo nổi tiếng xinh đẹp, lớn lên rất xinh đẹp đó.” Đôi mắt Đại Đầu sáng rực lên.
“Mình…” Tạ Lang không biết nên nói gì, sau một lúc lâu, “Sau cậu lại biết tất cả mọi chuyện thế?”
“Mình còn muốn hỏi cậu đây, sao cậu lại không biết gì hết thế?” Đại Đầu hỏi lại.
“Không phải mình là học sinh mới à, vừa mới đến Hoa Trung.” Tạ Lang im lặng.
“Chẳng lẽ mình không phải?” Đại Đầu lại hỏi tiếp.
“…” Quỷ sứ, ai biết vì sao cậu biết nhiều như thế chứ? Tạ Lang nghĩ thầm.