Này, Lâm Nhiễm, cô mau ra đây, vừa rồi cô thật sự nhìn thấy chuột hả?” Trương Phỉ Phỉ khẩn trương đập cửa, giọng nói thậm chí có chút run rẩy, | tôi không ngờ mình chỉ thuận miệng nói nhảm lại làm cho cô ta sợ hãi như vậy, nhưng hiện tại cũng không còn tâm tư đi quản cô ta.
Tôi lấy bình thủy tinh ra khỏi túi rồi mở vòi hoa sen trong phòng tắm, che giấu giọng nói của tôi bằng tiếng nước ào ào: “Làm sao con lại chạy đến túi của mẹ, không phải đã bảo con ngoan ngoãn ở lại trong túi xách à?”
Tôi thì thầm với cái bình.
“Trong túi xách tối tăm lạnh lẽo, bé cưng sợ hãi, vẫn là ở bên cạnh mẹ thoải mái hơn.” Tiểu quỷ từ trong bình bay ra, lập tức chui vào lòng tôi làm nũng.
Tôi không nhịn được mà thấy buồn cười, một con quỷ nhỏ nói rằng nó sợ tối sợ lạnh, nói ra có lẽ sẽ bị cười đến rụng răng, nhưng tôi cũng lười truy cứu thực hư, kéo nhóc con ra khỏi lồng ngực của mình: “Cái đó...Ách, đúng rồi, tên con là gì?”
Tôi đột nhiên phát hiện mình vẫn chưa biết tên của tiểu quỷ này, mỗi lần đều là con bé tự xưng mình là bé cưng, như vậy thực sự rất là bất tiện khi tôi nói chuyện với con bé.
“Ừ...Vậy sau này cứ gọi con là Tiểu Bình Quả đi.” Tôi nhìn con bé, suy nghĩ một lúc và nói.
Sau khi biết con bé không có ác ý với tôi, tôi mới phát hiện ra tiểu quỷ này thực sự trông khá đáng yêu, ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt ra, thì con bé có đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt bầu bĩnh, tất cả đều cho thấy khi còn sống con bé là một nhóc con xinh đẹp đáng yêu.
“Tiểu Bình Quả? Tôi có tên rồi, sau này tôi chính là Tiểu Bình Quả của mẹ tôi.” Sau khi Tiểu Bình Quả nghe thấy tên của mình, vui mừng nhào vào người tôi, hôn lên khuôn mặt của tôi.
Tôi vội vàng bế con bé xuống, đặt nó trên bồn rửa tay, bây giờ không phải là thời điểm để trình diễn tiết mục mẹ và con gái tương thân tương ái, tôi còn có chuyện quan trọng muốn hỏi con bé
“Đúng rồi, Tiểu Bình Quả, mẹ hỏi con nè, vừa rồi con nói bên cạnh người dì ở bên ngoài còn có một đứa bé?”
Tôi không biết tại sao tôi có thể nhìn thấy Tiểu Bình Quả nhưng lại không thể nhìn thấy tiểu quỷ kia, nhưng trực giác nói với tôi rằng đứa trẻ mà Tiểu Bình Quả nói chắc là tiểu quỷ mà Trương Phỉ Phỉ nuôi dưỡng.
“Vâng.” Tiểu Bình Quả rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong niềm vui khi bản thân có được một cái tên, con bé gật đầu, không quá quan tâm đến lời nói của tôi, nhưng tôi biết, con bé không nói dối.
Tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, nói cách khác, trong căn phòng này, ngoài tôi, Tiểu Bình Quả và Trương Phỉ Phỉ ra, vẫn còn tồn tại một thứ khác mà tôi không thể nhìn thấy.
Mặc dù Tiểu Bình Quả cũng là một con quỷ, nhưng có lẽ sự ỷ lại của con bé đối với tôi, hoặc có lẽ bởi vì con bé đã nhiều lần hành động bảo vệ tôi, vì vậy trong tiềm thức, tôi cũng không cảm thấy sợ con bé.
Nhưng nếu tiểu quỷ kia thật sự là do Trương Phỉ Phỉ nuôi, vậy thì khác.
Phải biết rằng, tiểu quỷ bị chế tác, bởi vì linh hồn bị trói buộc trong một thời gian dài, không thể có được cơ hội luân hồi chuyển thế, dĩ nhiên oán niệm cũng sâu hơn một chút so với quỷ quái bình thường.
Mà từ lý giải vừa rồi của Tiểu Bình Quả, tiểu quỷ kia dường như có thù địch với con bé, lỡ như chọc giận nó, sợ là không dễ giải quyết như vậy.
Những phòng đã được sắp xếp xong, tôi cũng không thể thay đổi, không thể nói rằng hai con quỷ nhỏ trong phòng không hợp nhau, tôi sợ bị liên lụy được.
“Lâm Nhiễm, cô đang nói chuyện với ai vậy? Đừng nói là cô ở trong đó né tránh con chuột nhé? Lâu như vậy rồi vẫn chưa ra ngoài!” Ngay khi tôi đang đau khổ tìm biện pháp đối phó, cánh cửa phòng tắm lại bị đập vang lên, tôi bị dọa hết hồn.
Giọng nói của Trương Phỉ Phỉ truyền đến, khiến người ta không thể không bội phục độ thính tại của cô ta, tôi đã hạ thấp giọng nói và mở vòi hoa sen, ấy thế mà cô ấy vẫn còn có thể nghe được.
“Ách, không, tôi đang gọi điện thoại.” Để tránh làm cho Trương Phỉ Phỉ nghi ngờ, tôi yêu cầu Tiểu Bình Quả trở lại trong bình, đặt vào túi của mình và rửa mặt bằng nước trước khi mở cửa phòng tắm.
Thấy tôi đi ra, Trương Phỉ Phỉ lại liếc mắt nhìn vào phòng tắm, giống như muốn xem những gì tôi nói có đúng hay không.
Sau khi xác định rằng chỉ có một mình tôi trong phòng tắm, cô ta trở lại giường, cả người vùi ở đầu giường, dường như thực sự sợ chuột.
Cả hai đều không nói gì, tôi giả vờ dọn dẹp giường, nhưng tầm nhìn luôn vô thức rơi vào cổ cô ta, có lẽ bây giờ tiểu quỷ đang theo dõi mọi cử chỉ và hành động của tôi, nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà run rẩy.
“Chết tiệt, Vương Giai Giai này, điện thoại thế mà lại tắt máy, chờ cô trở về, xem tôi có khấu trừ tiền thưởng của cô không!” Trương Phỉ Phỉ hung hăng ném điện thoại lên giường, lầm bầm mắng một tiếng.
Lúc này tôi mới để ý, cứ mãi lo sợ hãi tiểu quỷ trên người Trương Phỉ Phỉ, không ngờ trong nháy mắt đã đến mười hai giờ.
Trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho cô trợ lý thoạt nhìn cũng trạc tuổi của tôi.
“Chị Phỉ, nếu không thì tôi xuống giúp chị tìm cô ấy nhé, nói không chừng là do quá nhiều đồ, một mình chị ấy không dễ mang lên.” Tôi nhìn về phía Trương Phỉ Phỉ nói.
Lo lắng cho Vương Giai Giai là thật, nhưng quan trọng hơn, sau khi biết rằng có một tiểu quỷ mà tôi không thể nhìn thấy ở trong phòng, tôi không muốn ở trong đó một giây phút nào nữa.
Vừa vặn có thể nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí trước đã, về phần thời gian quay phim sau này, đành nghĩ biện pháp khác vậy.
Thấy tôi xung phong nhận việc, Trương Phỉ Phỉ nghi ngờ nhìn tôi một cái, ngay sau đó mới gật đầu, có lẽ cô ta coi tôi là một fan cuồng muốn nịnh bợ lấy lòng cô ta, nhưng tôi cũng không quan tâm, sau khi cầm áo khoác liền vội vàng ra khỏi cửa.
Chỉ là, vừa ra khỏi khách sạn thì tôi đã có chút hối hận, không biết từ lúc nào, bên ngoài đã tràn ngập sương mù, xung quanh là một mảng tối đen, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không có, chỉ có biển hiệu khách sạn lúc sáng lúc tối, lóe lên ánh sáng mờ nhạt, làm cho bầu không khí thoạt nhìn càng thêm quỷ dị, giống như trong tiểu thuyết trên TV, cảnh tượng quỷ quái xuất hiện.
Tôi bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, vội vàng hừ hừ mấy tiếng, giữ cho mình bình tĩnh.
Xa xa như ẩn như hiện truyền đến vài tiếng chó sủa, trong lòng tôi đột nhiên có một loại cảm giác không tốt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Ngay khi tôi do dự có nên trở về phòng hay không, đột nhiên tôi thấy nơi sương mù dày đặc nhất ở phía trước, thấp thoáng đường nét của một chiếc ô tô.
Chẳng lẽ là Vương Giai Giai đã trở về?
Tôi cũng bất chấp nỗi sợ hãi, đi về phía chiếc xe, lúc đến bên cạnh xe, tôi phát hiện đây thực sự là xe của Trương Phỉ Phỉ, chỉ là chiếc xe tối như mực, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.
“Tiểu Vương, Tiểu Vương?” Tôi vỗ vỗ cửa kính xe, nhưng không có ai trả lời tôi.
Hơn nửa đêm, xe còn ở đây, nhưng người đã biến mất, đi đâu được chứ? Điều này càng làm tôi lo lắng hơn.
Phải biết rằng, thị trấn gần nhất cũng phải cách đây hơn mười cây số, hơn nữa xung quanh đây toàn là rừng cây, tối như mực, ngay cả đồ chiếu sáng cũng không có, nếu không may có chuyện gì xảy ra, cho dù muốn tìm, sợ là cũng phải mất một khoảng thời gian.
Trong lúc tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại để thông báo cho Trương Phỉ Phỉ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó truyền ra từ khu rừng phía sau, sột soạt, còn xen lẫn tiếng cười.
Kiểu nói chuyện và tiếng cười đùa ở trong rừng cây tối tăm và vô cùng yên tĩnh như này tạo nên một cảm giác cực kỳ quỷ dị, trái tim tôi ngay lập tức dâng lên tới cổ họng, tôi vô thức nắm lấy bình thủy tinh trong túi.