Đoàn Thục Viện đã không còn khẩn trương như trước, cầm khăn lông lau cho Lê Quảng Minh.
“Ba mẹ, hai người không muốn nói gì chuyện hôm nay sao?” Lê Tiếu ngồi nghiêm chỉnh giữa sofa, nhìn thẳng ba mẹ ở đối diện, cất giọng nghiền ngẫm.
Lê Quảng Minh lấy khăn lông Đoàn Thục Viện đang cầm trong tay lau mặt.
Vì say nên con ngươi ứ máu đục ngầu, ông xoa trán, vỗ đùi: “Phải, thiếu chút đã quên nói con biết.
Con nhớ cất kỹ thẻ thông hành mà ông cụ Thương cho con.
Đây là thể thông hành vĩnh viễn, trên thế giới không có hơn mười người có được thẻ này đâu.” Lê Tiếu: “...”
Đây là điểm chính sao? Đoàn Thục Viện cũng ngạc nhiên nhìn Lê Quảng Minh: “Tấm thẻ đó là...
thẻ vàng kim cương hiếm thấy sao?” Lê Quảng Minh mím môi như thật: “Ừm...
cũng là lần đầu anh thấy nó.” Nghe ba mẹ thảo luận lại lịch của thẻ kim cương, Lê Tiếu chậm rãi lấy thẻ ra khỏi túi.
Chất thẻ đặc biệt, cảm giác như kim loại nhưng lại rất nhẹ.
Quanh thẻ khám mười mấy viên kim cương độ thuần cao, đường vẫn chìm cũng vô cùng lạ mắt.
Lê Tiếu kẹp thể giữa ngón tay mà lắc, ngẩng lên nhìn ánh mắt đăm đăm của Lê Quảng Minh: “Sao ba biết rõ thể? Trước kia ba từng đến Parma sao?” Lê Quảng Minh xoa trán, thở dài gật đầu: “Đúng là có đi rồi, nhưng đã rất nhiều năm về trước.” “Ồ, lúc trước con chưa từng nghe ba nhắc đến.” Lê Tiếu thản nhiên nhìn thẻ trong tay.
Thẻ kim cương hiếm thấy,nghe tên là thấy khác biệt rồi.
Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện trao đổi ánh mắt liên tục.
Hai người đều mang vẻ mặt mịt mờ dùng lời khó có thể diễn tả được.
Im lặng một lúc, Lê Quảng Minh chống đầu gối đứng dậy, người không đứng vững: “Con gái à, nếu đã từ hôn rồi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Ba uống hơi nhiều cần đi ngủ.”
Dứt lời, Lê Quảng Minh lết lên tầng, mới đi hai bước đã quay đầu nhìn Lê Tiếu, nhưng chỉ mím môi không nói gì.
Sau khi ông rời đi, phòng khách chỉ còn lại Lê Tiếu và Đoàn Thục Viện trố mắt nhìn nhau.
Lê Tiếu nhẹ vuốt thẻ kim cương, Đoàn Thục Viện thì mỉm cười hiền từ, đi tới ngồi cạnh Lê Tiếu, xoa đầu cô: “Bé cưng, cuối cùng cũng từ hôn rồi, vui không?” “Vâng, vui lắm.” Tuy nói thế, nhưng gương mặt Lê Tiếu hoàn toàn không lộ vẻ vui mừng.
Đoàn Thục Viện véo má cô: “Có phải có chuyện muốn hỏi mẹ không?” Người mẹ trước mặt vẫn thế, không hề có bất cứ biểu cảm gì khác thường, luôn dịu dàng cưng chiều và quan tâm cô.
Lê Tiếu thoáng hoảng hốt, cụp mắt xuống: “Đúng là có, nhưng...
mẹ chịu nói con nghe sao?” “Không có gì không được cả.” Đoàn Thục Viện kéo tay cô, vuốt ve mu bàn tay mềm mượt, ánh mắt xa thẳm vì nhớ lại chuyện cũ: “Thật ra thì không phức tạp như con nghĩ đâu.
Năm xưa để con đính hôn với Thương Lục vì nhà chúng ta mắc nợ ân huệ.
Lúc trước không nói con biết vì không muốn con có gánh nặng trong lòng.”