Lê Tiếu chau mày, ngay lúc kéo cửa kiếng lên thì nghe được tiếng bánh xe ma sát mặt đất chói tai từ phía sau truyền đến.
Cô ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, chợt phát hiện ba chiếc xe màu đen kia cua gấp để quay đầu lại, hơn nữa còn kẹp xe của Lạc Vũ ở giữa theo thể hình tam giác.
Quốc lộ ven sông có làn đối, lúc này không có nhiều xe, ở giữa không có rào chắn giao thông.
Xe của Lạc Vũ bị vây hai bên, mà xe con màu đen phía trước không ngừng lắc lư, ý độ ép chiếc SUV phải dừng lại.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù Lê Tiếu đã giảm tốc độ, nhưng vì đường quốc lộ quanh co, khoảng cách xe phía sau dần bị kéo giãn.
Lê Tiếu nheo mắt, gõ gõ vô lăng.
Ba chiếc xe con đó rõ ràng nhắm vào Lạc Vũ, dường như không có ý tốt.
Ngay lúc Lê Tiếu định quay đầu xe thì điện thoại đặt trên ghế phó lái chợt reo.
Là Lê Quảng Minh gọi tới.
Lê Tiếu ấn điện thoại bluetooth trên xe, giọng nói hoài nghi của Lê Quảng Minh truyền đến: “Tiếu Tiếu à, sao hai đứa không theo kịp thế?”
“Ba, con và bạn có việc cần xử lý, mọi người về trước đi, không cần chờ bọn con đâu.”
Về tình về lý, Lê Tiếu đều tính quay lại xem sao.
Lê Quảng Minh đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở: “Vừa rồi ba thấy có ba chiếc xe chạy từ làn ngược chiều nhanh lắm, chắc là đám đua xe đường phố, mấy đứa phải tránh xa ra đấy.”
Lê Tiếu đáp con biết, rồi nhanh chóng cúp máy.
Lúc này, từ kính chiếu hậu, cô không còn thấy Lạc Vũ và ba chiếc xe kia đâu.
Cô đánh tay lái, bánh xe ma sát trên đường quốc lộ với tốc độ cao, tạo ra vết bánh xe màu đen rõ ràng.
Sau khi quay đầu, cô đạp ga chạy lại theo đường cũ.
Quãng đường khoảng trăm mét mới đó đã đến.
Lúc này, bên lề đường dưới ánh đèn nhập nhoạng, xe của Lạc Vũ đã bị ép dừng lại, dường như đâm vào đuôi xe đằng trước.
Bốn chiếc xe dừng lại giữa đường, mấy chiếc xe từ phía sau lái tới bị ép đỗ lại cách đó không xa, bấm còi inh ỏi.
Trong đó, có cả chiếc Lexus của cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng.
Lê Tiếu giảm tốc độ, dừng xe ở làn đường đối diện.
Cô hạ cửa kiếng xe xuống một tí, đánh giá tình huống bên ngoài.
Lạc Vũ đã xuống xe, đang dựa người bên cửa, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ khá ngông cuồng.
Cùng lúc đó, cửa của ba chiếc xe con mở ra, khoảng bảy tám người lập tức phóng xuống.
Họ đều mặc đồ đen, nét mặt không tốt lành gì, nhìn như đám giang hồ.
Lạc Vũ khoanh tay trước ngực, miệng cắn thuốc lá, phả một làn khói trắng, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nhướng mày khiêu khích: “Đồng loạt xông lên hay từng đôi một?” Dường như cô ta đã quá quen thuộc với tình cảnh như vậy.
Người đàn ông áo đen cao trên mét chín đi tới trước mặt Lạc Vũ, nhìn từ trên cao xuống, cất tiếng chỉ hai người nghe được: “Xem ra cô Vũ hoàn toàn không hề sợ hãi?”
Lạc Vũ thoáng lui ra sau, nhìn thẳng đôi mắt tối tăm của đối phương, sau đó phun khói vào mặt gã: “Bại tướng dưới tay thì có gì phải sợ?”
Gã đàn ông vuốt lông mày, không giận mà còn cười: “Bại tướng dưới tay? Cô Vũ thử đoán xem, hôm nay ai thắng ai thua?”
Vừa dứt lời, gã đàn ông bỗng ra tay, nắm đấm nhanh và đầy uy lực nhắm thẳng mặt Lạc Vũ.