Vì cách đây không lâu, chính Thương Úc đã cam kết với cô, chỉ cần có yêu cầu là có thể hủy hôn.
Thế nên, cô mỏi mắt mong chờ.
Lê Tiếu không ở sảnh ra vào quá lâu, không muốn ba và các anh nảy sinh tranh chấp lớn vì mình, nên khoảng mấy giây sau, cô nhanh chóng xuất hiện.
Ngay khoảnh khắc Lê Tiếu xuất hiện, bầu không khí căng thẳng trong phòng khách lập tức dịu đi.
Lê Quảng Minh thoáng ngạc nhiên nhìn Lê Tiếu.
Có thể vì chột dạ nên ông không tự chủ mà đứng dậy, hướng về phía cô, vừa đi vừa xoa tay và nói: “Con gái ngoan về rồi à, ra ngoài có một không con? Sao không chơi thêm nữa hằng về?” Tình cảnh này khiến cho anh cả Lê Quân đỡ trán thở dài, anh Hai Lê Ngạn bĩu môi khinh thường, còn Lê Tam thì hít một hơi thuốc, tỏ vẻ chê bai.
Đây chính là một người con gái khống” tiêu chuẩn của nhà giàu nhất Nam Dương, nhưng lại cực kỳ cố chấp trong chuyện hôn sự từ bé.
Mâu thuẫn biết mấy!
Lúc này, Lê Tiếu nghiền ngẫm nhìn Lê Quảng Minh, lại đánh giá ba người anh rồi lạnh nhạt nói: “Ba à, nếu từ hôn cần đến sự đồng ý của ông cụ Thương thì cứ chờ đã.
Mọi người không cần phải tranh cãi vì chuyện này.”
Lê Quảng Minh gật đầu như thật, vui vẻ vỗ vai Lê Tiếu: “Vẫn là con gái ba nghĩ cho đại cục.” Dứt lời, ông trợn mắt nhìn ba người còn lại trong phòng khách, quát khẽ: “Đã nhìn thấy chưa, ba đứa lớn to đầu còn không hiểu chuyện bằng Tiểu Tiếu.” Ba người con trai nhà họ Lê chìm trong im lặng: “...”
Sau bữa trưa, mấy người anh lần lượt ra ngoài.
Lê Tiếu ngồi một mình ở sân thượng lầu ba, trên bàn trà thủy tinh có bày máy xay cà phê.
Mùi thơm hạt cà phê lan tỏa khiến cho buổi chiều nhàm chán thêm phần thanh thản dễ chịu.
Lê Tiếu nhìn sắc trời mù sương, đầu ngón tay gõ trên đầu gối, sau đó cầm điện thoại di động đặt trên bàn gọi một cuộc.
“Cục cưng, mới đó đã nhớ chị rồi à?” Giọng Nam Hân ngọt ngào truyền đến, cứ như được ngâm trong đường.
Lê Tiếu mím môi, ánh mắt sâu kín nhìn phương xa: “Em cần số điện thoại của Thương Thiếu Diễn.” Nam Hân như ngừng thở, nghiêm túc hỏi lại: “Em muốn làm gì?” “Không đưa sao? Vậy tự em...” “Đưa, đưa đưa, chị đưa chứ!” Nam Hân trả lời luôn miệng, rất sợ tiểu tổ tông này tự ra tay thì một người: “Chuyện đơn giản như vậy không cần em phải nhọc công đâu.
Lát nữa chị nhắn cho em.” Trước khi cúp máy, Lê Tiếu lạnh nhạt dặn dò: “Đừng nói cho Lê Tam.” Nam Hân đang tính dùng điện thoại khác báo tin cho Lê Tam biết: “...” Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã có được số của Thương Úc thông qua Nam Hân.
Nhìn dãy số kia, trước mắt cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông ngạo mạn.
Đương nhiên cô có thể tra ra số điện thoại của Thương Úc, nhưng nếu tự đăng nhập vào hệ thống tra hỏi của biên giới, ắt hẳn sẽ kinh động đến Lê Tam.
Dù gì Lê Tam cũng đã nói, mạng lưới tin tức của anh có thể thâu tóm mọi điều, đến cả quỹ tích di chuyển của một con châu chấu cũng tra ra được.
Thế nên để Nam Hân giúp đỡ là cách tốt nhất.
Lê Tiếu thất thần nhìn số điện thoại trong một thoáng, sau đó gửi tin nhắn đi: “Chỉ cần tôi muốn là từ hôn được sao?” Tin nhắn trả lời lại: “Hả?” Lê Tiếu nhìn tin nhắn, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nhắn lại: “Diễn gia không nhớ lời mình đã nói?” Sau đó, đối phương nhắn một hàng chữ qua: “Xin lỗi, tôi là trợ lý Lưu Vân của Diễn gia.
Đây là số điện thoại của tôi.
Cậu là ai, có cần tôi thay mặt chuyển lời không?” Lê Tiếu bình thản nhận tin nhắn, giây kế tiếp ném điện thoại lên bàn trà.
Chỉ thế này? Mạng lưới tin tức thâu tóm mọi điều, có thể tra được quỹ tích di chuyển của cả châu chấu? Lê Tam, anh về hưu cho rồi!