Trong Hội đấu giá Venus, hễ là món đồ cô Lê muốn thì chưa từng có ai tranh lại.
Đương nhiên là trừ chí tôn.
Nhưng cô Lê gia nhập hội đấu giá đã ba năm, chưa từng đụng phải chí tôn.
Thế nên chú Tông giơ thẻ: “Ba mươi triệu.” Có thêm những người khác theo giá, nhưng mức tăng cũng chỉ khoảng mười triệu.
Ba phút sau, giá khuy măng sét đã sắp đến mức một trăm triệu.
Thương Phù ngồi ở ghế hàng đầu hiện trường đấu giá, ngẩng đầu lên với quyết tâm phải có được, giơ thẻ: “Một trăm triệu.” Trong sảnh đã có người bắt đầu bàn tán.
Thật ra thì phần lớn người đấu giá ở Venus đều có năng lực giám định.
Khuy măng sét kia vốn không có giá trị sưu tầm, dù là đồ lưu truyền trong hoàng thất thì cũng chỉ là cặp măng sét tầm thường mà thôi.
Trưng trong nhà thì không có giá trị thưởng thức, còn đeo trên tay...
Dù gia cảnh giàu có, nhưng ai lại đeo măng sét giá trăm triệu khoe khoang? Có dư tiền cũng không làm càn thế!
Thế nên sau khi Thương Phù hét giá thì hiện trường đấu giá lập tức rơi vào yên lặng.
Không lâu sau, Thương Phù tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, chú Tông ngồi cách đó không xa lại lạnh nhạt giơ thẻ: “Một trăm mười triệu.” Nụ cười trên mặt Thương Phù cứng lại, cô tiếp tục tăng giá: “Một trăm hai mươi triệu.” Chú Tông im lặng.
Người điều khiển đấu giá nhìn quanh, mơ hồ quét qua chú Tông, sau đó nâng búa gõ: “Một trăm hai mươi triệu lần thứ nhất.” Hiện trường yên ắng.
“Một trăm hai mươi triệu lần thứ hai.” Người điều khiển đấu giá lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị gõ búa: “Một trăm...” Chú Tông nhận được chỉ thị trong tai nghe, ung dung giơ thẻ lên: “Hai trăm triệu.” Búa nhỏ của người điều khiển đấu giá suýt bay đi: “...” Hiện trường lập tức xôn xao.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người chú Tông, muốn xem thử kẻ nào ngu mà tăng giá cỡ đó.
Nhưng họ không khỏi thất vọng dời mắt đi.
Hóa ra là quản gia giơ bảng thay của Venus.
Người đứng sau ông là hội viên cao cấp không muốn lộ diện.
Nét mặt Thương Phù căng thẳng, vẻ xinh đẹp quyến rũ không còn nữa, thay vào đó là gương mặt lộ rõ vẻ không vui.
Hai trăm triệu không nhằm nhò gì với cô ta, nhưng nó vượt xa giá trị của măng sét, có tăng giá nữa chắc chắn là lãng phí tiền.
Thương Phù do dự, nghiêng người nhìn chú Tông ở đầu kia, lại thấy dãy số trên thẻ của ông, nhìn động tác có vẻ như chuẩn bị tăng giá bất cứ lúc nào.
Mấy giây sau, Thương Phù từ bỏ.
Chỉ là cặp măng sét không quá đáng giá mà thôi, về sau cô ta sẽ tìm thứ tốt hơn tặng cho Thiếu Diễn.
Thương Phù không giơ thẻ nữa, măng sét chim hoàng yến cũng thống nhất giá cả theo tiếng búa của người điều khiển.
Hai trăm triệu cho một cặp khuy măng sét, đúng là có tiền mà.
Cùng lúc đó, trong phòng VIP xa hoa ở tầng trên cùng Venus, Thu Hoàn duỗi thẳng chân, nằm dài trên sofa chẳng hề giữ hình tượng.
Anh ta nhìn giá thống nhất của khuy măng sét, không khỏi tặc lưỡi: “Hội viên cao cấp của Venus lắm tiền thế à? Một cặp măng sét mà đập hai trăm triệu? Ăn no rửng mỡ sao?” Thu Hoàn vừa nói vừa nhìn Thương Úc đang bắt tréo chân ngồi trong góc sofa đối diện, xấu xa pha trò: “Thiếu Diễn này, cậu nói xem...
Thương Phù muốn đấu giá cho bằng được măng sét kia là tính tặng cho ai thế?” Thương Úc dựa sofa, gác tay lên tay vịn, kẹp điếu thuốc để bên mép, liếc nhìn Thu Hoàn, lạnh nhạt đáp: “Cậu có thể tự đi hỏi chị ta.”
Thu Hoàn: “...”
Anh ta cười khan, cầm ly rượu vang lắc nhẹ, ngửi mùi thơm, nhướng mày nói: “Tôi nghe bảo...
hội viên cấp bậc chí tôn của Venus như cậu có quyền kiểm tra thông tin tất cả các hội viên khác?”