Vừa ra tay đã quét sạch sào huyệt của đối phương, không hổ là bá chủ.
Trong mắt Vân Lăng hiện lên cơn giận khó áp chế, như con thú bị nhốt lại, đôi mắt đỏ thẫm: “Thương Thiếu Diễn, tạo giết chết mày...” Trụ sở chính lính đánh thuê là tâm huyết bao năm của gã và anh cả, cứ thể bị hủy trong phút chốc? Chẳng trách! Chẳng trách Thương Thiểu Diễn lại giằng co hơn một tiếng với gã, hóa ra là vì anh muốn kéo dài thời gian.
Dù có một khẩu súng chĩa vào trán, Vân Lăng cũng mặc kệ hậu quả muốn liều mạng với Thương Úc, trong chớp nhoáng, gã nâng súng lên, tốc độ nhanh như gió cuốn.
“Đùng!” Một tiếng súng vang dội khắp quốc lộ Bàn Sơn.
Tay cầm súng của Vân Lăng mềm oặt rũ bên hông, súng rơi xuống đất.
Mà trong tầm mắt giận dữ của gã là hình ảnh Lê Tiếu dựa trong lòng Thương Úc, tay nâng khẩu Desert Eagle lên.
Tốc độ của cô còn nhanh hơn, kỹ thuật bắn cũng chuẩn xác hơn gã.
Hai cổ tay của Vân Lăng đã bị bắn xuyên qua, dù muốn báo thù cũng không còn cơ hội.
Thương Úc rủ mi mắt, môi mỏng nhếch lên, tâm trạng có vẻ không tồi, nhìn trán Lê Tiếu rồi hôn lên, trầm thấp hỏi: “Em biết gã à?” Mắt Lê Tiếu lóe lên, cô thu súng lại vuốt nhẹ, nói thật: “Biết anh của anh ta.” Vân Lệ, thủ lĩnh lính đánh thuê Hội quốc tế.
Nếu Vẫn Lệ biết sào huyệt của mình đã bị bạn trai cô quét sạch, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Lê Tiếu mím môi nhắm mắt, bất đắc dĩ thở dài.
Không lâu sau, hai chiếc trực thăng bay vòng đến từ một đầu dãy núi khác.
Vì quốc lộ bị chặn, mặt đường lại có một chiếc xe đỗ nên trực thăng không thể hạ cánh, chỉ có thể ném thang dây từ trên không xuống.
Lúc nắm tay Lê Tiếu đi về phía thang dây, Thương Úc thoáng dừng chân dặn dò người đàn ông đứng cạnh Vân Lăng: “Xử lý hiện trường sạch sẽ, lát nữa đến biệt thự báo cáo.” “Vâng, Đường chủ.” Lưu Vân, Lạc Vũ và những vệ sĩ áo đen khác đều cung kính gật đầu tiên hai người rời đi.
Đường chủ...
Lê Tiếu nghe đối phương gọi như vậy, thế nên họ là người của Ám Đường?
Mười phút sau, trực thăng hạ cánh trên sân trời biệt thự.
Vọng Nguyệt và Thu Hoàn đã sớm xuống tháp canh, đứng gần phía sau sân thượng.
Khi Thương Úc và Lê Tiếu sóng vai bước xuống trực thăng, tay vẫy chào của Thu Hoàn khựng giữa không trung.
Chuyện gì thế? Sao có cả Lê Tiếu nữa? Anh ta đẩy vai Vọng Nguyệt, nhìn phía trước: “Người đó...
là Lê Tiếu đúng không?” Vọng Nguyệt cúi đầu xem hình ảnh ghi lại trong tay, mím môi không nói gì, ánh mắt khi nhìn Lê Tiếu lộ rõ tôn kính và sùng bái.
Cô không phải Lê Tiếu, mà là giai nhân với thủ đoạn tàn bạo khiến người ta kính sợ.
Mười phút trước, hình ảnh do trực thăng không người truyền về khiến người ta phải căng da đầu.
Thủ pháp bẻ gãy cổ người ta kia cứ như đang ngắt táo vậy...
Thế nên, Vọng Nguyệt bắt đầu nghiêm túc ngẫm lại, trước giờ anh ta có gì bất kính với Lê Tiếu không? Bên kia, khoảng cách từ sân đỗ trực thăng vào trong biệt thự khoảng trăm mét, Lê Tiếu đi cạnh Thương Úc càng lúc càng chậm.
Thương Úc nhạy bén nhận ra biến hóa của Lê Tiếu, lạnh lùng híp mắt nhìn chân cố.
Thôi rồi, bị phát hiện!