Người đàn ông bị ngó lơ thoáng nhìn quanh, nghiêng người về phía trước, chỉ tay lên mặt mình: “Thương Thiểu Diễn, tôi vừa hỏi anh mà, có phải anh không thấy tôi không thế?” Nghe tiếng, mắt Lê Tiếu lóe lên.
Có thể gọi thẳng tên Thương Úc thì quan hệ của họ không đơn giản.
Thương Úc vuốt vuốt nếp xắn trên ống tay áo, liếc mắt nhìn đối phương, sau đó giới thiệu với Lê Tiếu: “Thu Hoàn, Âu Bạch.” Người đàn ông đang đứng là Thu Hoàn? Hóa ra là cậu ấm nắm cổ phần khống chế ngành công nghiệp máy móc ở Nam Dương.
Lê Tiếu nhớ cái tên này, là khách quý của anh Cả Lê Quân, nhà giàu nộp thuế cao của Nam Dương.
Còn về tên Âu Bạch thì nghe quen quen nhưng cô không nhớ ra từng nghe ở đâu.
Lê Tiếu vẫn duy trì dáng vẻ đút hai tay vào túi, tựa vào lưng ghế, thoáng ngẩng đầu, nhàn nhạt giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là Lê Tiếu.” Cách một cái bàn, Thu Hoàn nhướng mày xấu xa, sau đó chồm người về phía Lê Tiếu: “Hóa ra là em Tiểu, rất vui được gặp.
Anh là Thu Hoàn, cứ gọi anh là anh Thu.” Em Tiếu? Lê Tiếu nghe tên gọi này thì cụp mắt, thoáng chế nhạo.
Lúc này, Âu Bạch với vẻ ngoài tuyệt đẹp nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, qua một lúc thì xoay người nói: “Lê Thừa là gì của cô?” Lê Tiếu chuyển tầm nhìn, chạm phải ánh mắt sắc bén của Âu Bạch.
Trong thoáng chốc, cô dường như đọc được sự tức giận trong mắt anh ta.
Anh ta có xích mích với Lê Thừa?
Lê Tiếu bình tĩnh đánh giá Âu Bạch, nhàn nhạt đáp: “Đó là anh Ba của tôi, anh Âu biết anh tôi sao?” Ngay khi cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Âu Bạch trông rất kỳ lạ.
Gì nữa đây? Âu Bạch nghiêng đầu trố mắt cùng Thu Hoàn nhìn nhau.
Sau đó Thu Hoàn chỉ vào Âu Bạch, hỏi Lê Tiếu: “Cô em, em gọi cậu ta là anh Âu à? Em không biết cậu ta?” Lê Tiếu lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Tôi nên biết anh ta sao?” Thu Hoàn im lặng.
Âu Bạch nghiến răng, nâng tách cà phê trên bàn lên cố ra vẻ bình tĩnh.
Lê Tiếu không rõ nên cũng lười gặng hỏi, lạnh nhạt nhìn Thương Úc bên cạnh mình, nhưng bất ngờ phát hiện nụ cười trên môi anh vẫn chưa kịp vụt tắt.
Người đàn ông luôn lạnh nhạt hời hợt, xa cách người khác đến nghìn dặm trong ấn tượng ngay lúc này lại như ánh nắng xuyên qua mây mù, vừa chói mắt vừa ấm áp chỉ vì khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh đang cười, cô đang nhìn.
Bầu không khí gần khu nghỉ ngơi im ắng đến quỷ dị.
Thu Hoàn cầm hai chai nước suối đặt lên bàn, Âu Bạch thì cau mặt đứng dậy: “Tôi ra ngoài hóng mát một lát.” Thu Hoàn chợt nhận ra: “Này, tôi ra ngoài với cậu!” Hai người nối nhau rời khỏi sảnh bowling riêng tư.
Lê Tiếu mất tự nhiên mà bắt tréo chân, nhìn Thương Úc: “Việc tôi không nhận ra Âu Bạch lạ lắm sao?” Ý cười trên môi Thương Úc càng rõ rệt.
Anh pha trò, có vẻ như tâm trạng rất tốt: “Cô là người con gái đầu tiên không nhận ra Âu Bạch.” Âu Bạch nổi tiếng lắm à? Lê Tiếu trầm ngâm vài giây, lấy điện thoại trong túi ra tra thử cái tên Âu Bạch.
Âu Bạch: Thần tượng quốc dân, lưu lượng đỉnh cao, thiên vương nhạc Pop, bậc thầy ảnh đường phố...
gồm mười mấy danh hiệu, Lê Tiếu cũng lười xem.
Tổng kết lại là: Quá khoa trương!