Cô co chân, ngồi sát lại: “Cuối tuần nghỉ nên con về chơi với mẹ.” Nếu không phải cô đột ngột trở về, e là cũng không biết Đoàn Thục Hoa đã tìm đến.
Đoàn Thục Viện cười tủm tỉm kéo tay cô, ngầm liếc Đoàn Thục Hoa và Đoàn Nguyên Hoằng: “Vậy con lên tầng trước đi, đến giờ cơm trưa mẹ gọi con xuống.” Bà vốn không muốn chuyện lục đục nội bộ gia đình ảnh hưởng đến Lê Tiếu.
Đương nhiên Lê Tiếu biết tâm ý của bà, dùng sức cầm tay bà, chậm rãi lắc đầu: “Không cần đâu.
Vừa hay hai hôm trước dì Cả cũng tìm con vì chuyện này, con cũng muốn nghe xem.” “Hả?” Đoàn Thục Viện híp mắt, nhìn sang đối diện, giọng lạnh nhạt hơn nhiều: “Chị Cả, chị có tìm Tiểu Tiếu à?” Đoàn Thục Hoa hậm hực đáp: “Phải, hôm đó gặp ở nhà ba nên chị có nói đôi câu với con bé.” Sắc mặt Đoàn Thục Viện tối sầm đi rõ ràng.
Bà ta cầm tách trà nhấp mấy ngụm, tay kia vỗ nhẹ mu bàn tay Lê Tiếu như đang nói “Có mẹ ở đây, mẹ làm chủ cho con“.
Chưa tới mấy giây, bầu không khí yên lặng trong phòng khách lại bị phá vỡ.
Đoàn Thục Viện đặt mạnh tách trà lên bàn.
Sau đó bà nhìn thẳng vào mắt Đoàn Thục Hoa, nhỏ giọng nói: “Chị Cả, hôm nay trong nhà không có người ngoài, nếu chị đã tìm đến Tiếu Tiếu trước đó, vậy em nói thẳng.
Bọn em thật sự không biết chuyện di chúc của ba, bao gồm việc phân chia thể nào, không ai thấy văn bản chính thức cả.
Dù mọi người nói thật đi nữa, cũng không mấy liên quan đến Tiểu Tiểu nhà em.
Cùng lắm con bé là người được lợi bị động, chị Cả là trưởng bối lại chạy đến trước mặt con trẻ nói này nói nọ, thật sự không phù hợp.”
Bao năm nay, thân là bà chủ nhà họ Lê, dù bình thường Đoàn Thục Viện không để ý chuyện đời, nhưng bà không phải là một vị phu nhân ngu dốt.
Bà nhìn ra ngay Đoàn Thục Hoa và Đoàn Nguyên Hoằng đang tính toán chuyện gì.
Hai người không dám nói rõ trước mặt ông cụ, muốn lợi dụng bà và Tiểu Tiểu, ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Họ tưởng rằng bà chủ nhà giàu bậc nhất dễ lợi dụng vậy sao? Đoàn Thục Hoa và Đoàn Nguyên Hoằng trố mắt nhìn nhau, nghẹn họng không đáp lại được.
Đoàn Thục Viện nhìn phản ứng của họ thì mỉa mai, dễ dàng đá chủ đề về lại: “Không thì thế này đi, giờ em gọi cho ba, hỏi xem di chúc này là thật hay giả.
Nếu là thật, chúng ta cùng nhau đến biệt xá một chuyến, có vấn đề gì thì ngồi lại nói với nhau rõ ràng.
Dù ba đã lớn tuổi, nhưng ba không hề lẫn, nếu có ý kiến gì, chi bằng hai người nói thẳng với ba.”