Anh ta cẩn thận ngẫm lại, hình như tên thổ phỉ Lê Thừa kia chỉ có một cô em gái.
Thu Hoàn liếm răng cấm, khinh bỉ nhìn Âu Bạch: “Như thế này gọi là con dâu nuôi từ bé sao?” Âu Bạch liếc xéo Thu Hoàn, cầm gói thuốc trên bàn, rút một điếu đặt trước mũi ngửi: “Thiếu Diễn, anh làm gì thế? Người mà em trai anh không cần, anh lại muốn mang giày cũ à?” Tuy lời hơi chối tai, nhưng Âu Bạch tự nhận anh ta đã khách sáo lắm rồi.
Nhớ đến chuyện tên thổ phỉ Lê Thừa đã làm với anh ta lúc đó, thật sự không phải là người mà! Âu Bạch dứt lời, trong sảnh lặng thinh một lúc lâu.
Thương Úc không nói gì, nhưng trong ánh mắt sắc bén dường như xuất hiện cơn lốc vô hình, từng cơn gió lạnh len lỏi vào da thịt khiến Âu Bạch rùng mình.
Thu Hoàn đỡ trán than thở, liếc nhìn Âu Bạch méo mặt, dùng mũi chân đụng đối phương: “Có phải quăng não cho chó gặm rồi không?” Người mà Thương lão đại dẫn đến, dù không đáng giá một đồng cũng không cho phép người khác phê bình.
Nhưng tên Âu Bạch này, mặt đẹp trai, gia thể tốt, chỉ có cái tật...
lắm miệng! Chẳng trách lúc đầu Lê Thừa ở biên giới treo người lên cây làm mồi cho muỗi cả đêm, là anh ta đáng đời! Bầu không khí tối tăm quanh Thương Úc xoay chuyển, sảnh lớn như vậy như đắm chìm trong tuyết trắng mùa Đông.
Âu Bạch hơi hốt hoảng, biết mình đã phạm vào cấm kị, chột dạ nhìn Thương Úc, cố vắt hết óc ra nghĩ cách đền bù lỗi lầm của mình.
Anh ta quả thật quá kích động! Trong giới ai cũng biết, Thương Thiếu Diễn của Nam Dương không giận thì thôi, đã giận ắt sẽ thấy máu đổ.
Âu Bạch đang ngẫm có nên rạch một ngón tay để làm dịu lửa giận của lão đại hay không thì sát khí rợn tóc gáy trên người Thương Úc tiêu tan.
Sau đó, Âu Bạch nghe từ phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt và ngông cuồng: “Anh u, câu mang giày cũ không phải dùng như vậy.” Lê Tiếu đã quay lại, hơn nữa còn rất không khéo khi cô nghe được câu nói kia của Âu Bạch.
Anh ta lại dám hình dung Thương Úc là người mang giày cũ? Âu Bạch sợ hãi quay đầu nhìn thấy Lê Tiếu, cặp mắt hoa đào xinh đẹp lập tức lộ vẻ kiêu ngạo, vênh váo nói: “Cô còn xen vào chuyện tôi dùng thể nào à?” Lê Tiếu chậm rãi quay lại chỗ cạnh Thương Úc, ngồi xuống bắt tréo chân, nghiêng người về trước chống đầu gối, lạnh nhạt liếc Âu Bạch, cười như không cười: “Có phải anh Âu có ý kiến với tôi không?” “Không được à?” Âu Bạch sợ Thương Úc nhưng không đồng nghĩa với việc anh ta sợ Lê Tiếu.
Nhất là cô còn là em gái của Lê Thừa, thế nên Âu Bạch ghét lây luôn! “Được, đương nhiên là được!” Lê Tiếu nhàn nhạt nắm chặt tay, tầm mắt nhìn về gương mặt Âu Bạch, đáy mắt hiện vẻ gian tà: “Nhưng có ý kiến gì thì cứ giữ riêng.
Dù gì...
tôi cũng đoán chắc anh không đánh lại anh Ba tôi.
Mà anh tôi thì...
không đánh lại tôi.”