Lúc này, một quyển sách viết tay màu nâu được đặt trên bàn trà bằng trúc.
Lê Tiếu hé mắt đúng lúc thấy Thương Úc dài tay, Mà Thương Tung Hải ở đối diện buông cần, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thương Úc: “Chịu giao nó cho ba rồi?” Thương Úc dựa vào lưng ghế mây, nhếch môi: “Trước đó ba đã nhìn qua bản scan rồi, giờ có thể đọc cho cô ấy nghe bản gốc.” Thương Tung Hải cầm sách lên lật vài trang, chẳng được mấy giây sau đã khép lại: “Trước hết để quyển tự truyện này ở chỗ ba, đợi ba nghiên cứu kĩ lưỡng rồi đọc cho hai đứa nghe.” Ngay lúc này, Thương Úc nheo mắt lại, ngón tay vuốt ve miệng tách, hỏi ngược lại đầy thâm ý: “Ba là một trong số ít người đọc hiểu chữ viết khởi nguyên của Parma, còn cần phải nghiên cứu sao?” Thương Tung Hải nhìn sách viết tay, hời hợt liếc Thương Úc: “Con không tin ba sao?” “Không dám.” Thương Úc gật đầu nhưng ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa lại nhìn Thương Tung Hải tỏ rõ thông tin.
Cuộc đối thoại này của hai ba con họ, Lê Tiếu không thể chen vào.
Trước mặt Thương Tung Hải, cô thật không dám khinh nhờn.
Bụng dạ người nắm quyền Thương thị sao cô có thể nhìn rõ được, chỉ có thể được bước nào hay bước đó.
Trong thời gian nửa tách trà, Thương Tung Hải bỗng nghiêng đầu dặn dò quản gia: “Ông dẫn con bé đi dạo vườn sau, lần đầu con bé đến đây, đừng thất lễ.” Quản gia vội khom người đáp, cười tủm tỉm nhìn Lê Tiếu, đưa tay hướng về phía đường mòn lát đá: “Cô Lê, mời đi bên này.
Trước hết tôi dẫn cô đi dạo quanh nhà thờ vườn sau, phong cảnh ở đó tuyệt nhất.” Lê Tiếu hiểu rõ ý đồ của Thương Tung Hải, hẳn là có lời muốn nói riêng với Thương Úc.
Cô không từ chối, gật đầu với ông rồi đứng dậy đi theo quản gia.
Thương Úc liếc mắt với Lạc Vũ, ý tứ rất rõ, bảo cô ta theo bảo vệ Lê Tiếu.
Khi Lê Tiếu đi xa rồi, Thương Tung Hải mới thôi cười, nét mặt trầm tĩnh hẳn: “Con có gì muốn nói với ba không?” Thương Úc bắt tréo chân, nghe câu hỏi của Thượng Tung Hải thì thoáng ngừng động tác vuốt viền tách, nhíu mày rậm, nói những lời đáng kinh ngạc: “Cô ấy sẽ là con dâu tương lai của ba, cũng là bà chủ đời sau của Thương thị.” Anh vừa dứt lời, xung quanh vô cùng yên ắng.
Trừ tiếng nước trong ao chảy róc rách ra không còn gì nữa.
Đôi mắt Thương Úc sâu thẳm không thấy đáy, tư thế ngồi rõ ràng rất biếng nhác nhưng lời nói lại trịnh trọng rõ ràng.
Thương Tung Hải im lặng rất lâu, lâu đến mức khi Lưu Vân và Vọng Nguyệt cho rằng ông cụ sẽ nổi giận thì tiếng cười nhạt của ông vang lên: “Con đấy, bao nhiêu năm qua mới làm được một chuyện để ba vui mừng.”