“Nhiều đến mức chỉ cần anh ta buông lỏng cảnh giác là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ta bắn thành cái tổ ong.” Lê Tam nói bằng giọng nửa đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười: “Có thể xưng bá Nam Dương lâu như vậy, em cho rằng anh ta chỉ nhờ vào chuyện kinh doanh thôi sao?” “Tiểu Tiếu, đừng có xem thường Thương Thiếu Diễn.
Điều em thấy chỉ là một phần núi bằng của anh ta.
Từ trước đến giờ anh ta vốn không phải kẻ tốt lành gì.” Những lời như không phải kẻ tốt lành” lại được lặp lại từ miệng Lê Tam vùng biên giới khiến Lê Tiếu im lặng.
Giới hạn giữa người tốt và người xấu là gì? Chỉ là nghe sao biết vậy ư? Một lúc sau, Lê Tam vuốt tóc cô, trịnh trọng căn dặn: “Nói tóm lại, nhớ rõ lời anh Ba, tránh xa Thương Thiếu Diễn ra, việc này không có gì xấu với em cả.” “Được rồi...” Ngoài miệng thì Lê Tiếu sảng khoái đồng ý, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng.
Cô chưa từng nói rằng mình thích người tốt! Huống chi nhớ lại những ngày ở biên giới, cô cũng chẳng cảm thấy bản thân mình tốt đẹp bao nhiêu.
Vào trong nhà, Lê Tiếu lên thẳng phòng ngủ ở tầng ba.
Vừa đặt điện thoại lên bàn, Lê Tam lại không mời mà đến.
Lúc này, anh đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, dùng mũi chân chặn cửa phòng, tựa cửa nói: “Về chuyện ở trường, anh Cả không cho anh xen vào.
Anh ấy nói tự anh ấy xử lý giúp em, thể có kết quả chưa?” Lê Tiếu ngồi trên ghế bàn máy tính, xoay người, bộ dạng chẳng mấy để ý: “Em chưa hỏi.” Lê Tam tặc lưỡi, chỉ ngón tay về phía cô: “Sớm muộn gì anh cũng tức chết vì em!”
“Rồi cũng có kết quả thôi, nôn nóng là gì.” Lê Tiếu liếc anh, giọng lười biếng: “Bao giờ anh về lại biên giới.” Lê Tam nhíu mày, nói thẳng: “Chẳng phải nói ba Thương Lục sẽ đến à? Chờ xử lý xong việc từ hôn của em thì anh về.” Dứt lời, anh mím môi, bước lên dò xét: “Em thì sao? Sau khi bảo vệ luận văn, có muốn đi cùng anh về xem thử không?”
Lê Tiếu bỗng ngây ra, cụp mắt xuống, vẻ mặt không rõ ràng, nhưng giọng nói lộ ra sự kiềm chế: “Không được.” “Tiểu Tiếu, chuyện của Huy Tử...” Anh còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát đất: “Đừng nói nữa.” Lê Tam nhìn bóng lưng Lê Tiếu đơn bạc mà lại quật cường đứng ở ban công dưới sắc trời u ám.
Từ lúc Huy Tử gặp chuyện ở biên giới ba năm trước, cô chưa từng quay lại đó.
Lê Tam thở dài nặng nề, muốn bước lên an ủi, nhưng cũng biết là vô ích.
Anh u ám lắc đầu, dặn dò Lê Tiếu đừng suy nghĩ nhiều, xoay người liền rời khỏi phòng.
Nghe tiếng đóng cửa ở sau lưng, Lê Tiếu cúi đầu nắm lan can cẩm thạch, đầu ngón tay siết chặt.
Dù đã qua ba năm, cô đã phá vỡ rồi lại sửa đổi chính mình, nhưng vẫn không dám nghĩ đến, cũng như không dám quên đi.
Cô còn mặt mũi nào mà về biên giới gặp mọi người? Anh Ba không trách cô, Nam Hân không trách cô, nhưng những người khác thì sao? Không thể phủ nhận, việc Lê Tam nhanh mồm nhanh miệng khiến Lê Tiếu lại chìm vào vũng bùn của ký ức, cả hít thở cũng khổ sở.
Lòng mang tâm sự nặng nề, cô nhìn hoàng hôn buông, sau đó về phòng cầm điện thoại lên.
Hàng cuối cùng trong danh bạ có chú thích ký hiện [E] đặc biệt.
Lê Tiếu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gọi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói hơi già lộ vẻ chế nhạo truyền đến: “Con nhóc này, còn nhớ đến người thầy này sao?” Lê Tiếu nghe giọng nói đã ngấm dâu bể đời người của đối phương, tâm tư nặng trĩu chợt vơi đi ít nhiều: “Thầy truyền nghề và giải thích những điều nghi hoặc cho con, sao con dám quên!”