Tô Tô ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu lên nhìn Trạc Thế Giai đứng ngoài cửa. Vẻ mặt cô nghiêm túc, lắc đầu, nhìn Tô Tô trực tiếp nói:
“Tôi không vào trong đâu. Tô Tô, Lý Tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi.”
“Lý Tiểu Vũ?!” Tô Tô có chút kinh ngạc, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, xác định hình như đã rất nhiều ngày cô không nhìn thấy Lý Tiểu Vũ, liền đứng dậy dặn dò Diệp Dục một tiếng, “Tôi đi xem sao.”
“Cùng nhau đi.”
Bị vẻ mặt nghiêm túc của Trạc Thế Giai làm dấy lên lòng hiếu kỳ, sau khi nhường cho Tô Tô đi ra ngoài xe, Diệp Dục cũng cùng đi xuống xe. Ba người đi đến căn biệt thự Lý Tiểu Vũ đang ở, Trạc Thế Giai liền nói ngắn gọn:
“Từ tối hôm đó sau khi từ bệnh viện quay về, Lý Tiểu Vũ chỉ xuất hiện một chút trong tiệc rượu, sau đó liền không ra khỏi cửa phòng. Nghe Tẩm Nguyệt sống cùng biêt thự với cô ấy nói, mấy ngày nay Lý Tiểu Vũ đều nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, gõ cửa phòng cô ấy cũng có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng động. Nhưng từ sáng hôm nay, trong phòng cô ấy không còn âm thanh gì nữa.”
Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và Nhị Hổ cùng sống trong một căn biệt thự. Căn biệt thự của bọn họ và mấy căn biệt thự anh Bì chiếm được nằm ở hai hướng trái ngược nhau. Khi Tô Tô và Diệp Dục đi theo sự dẫn dắt của Trạc Thế Giai đến căn biệt thự của Lý Tiểu Vũ, đã có một đám người vây quanh bên ngoài biệt thự. Tẩm Nguyệt bế Duệ Duệ đứng trong sân, sắc mặt lo lắng không nói lên lời.
Nói thực, Lý Tiểu Vũ đã bị sốt rất nhiều ngày rồi. Chuyện này tất cả bọn họ đều biết nhưng Tô Tô không nói gì, bọn họ cũng chỉ coi như Lý Tiểu Vũ bị cảm mạo nóng sốt bình thường. Mà dẫu sao Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ đã đồng sinh cộng tử biết bao nhiêu lần, đối với chuyện của Lý Tiểu Vũ đương nhiên cô ta sẽ càng quan tâm hơn người ngoài.
Vì vậy, mỗi sáng sớm Tẩm Nguyệt ra ngoài, khi đi qua cửa phòng Lý Tiểu Vũ đều sẽ gõ cửa phòng cô, bên trong trả lời, Tẩm Nguyệt mới yên tâm ra ngoài. Nhưng hôm nay bất luận Tẩm Nguyệt gõ cửa thế nào, trong phòng Lý Tiểu Vũ cũng không có một chút phản ứng, chỉ lo cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Ba người Tô Tô, Diệp Dục và Trạc Thế Giai đi vào trong sân biệt thự. Có rất nhiều người đã đứng ở bên trong, Lý Oánh và Vương Quân đứng ở chỗ cách Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ không xa. Trong tay Lý Oánh nắm chặt một con dao, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc. Đợi Tô Tô và Diệp Dục đến, cô ta tiến lên trước nói:
“Trong phòng không có tiếng động, không biết người còn sống hay đã chết. Tôi cho rằng tốt nhất đừng xem thường.”
Lúc Lý Oánh nói ra câu này, Tẩm Nguyệt há miệng muốn tranh cãi với cô ta mấy câu, nhưng Tô Tô lại đi thẳng lên phía trước, vào trong biệt thự. Diệp Dục đi theo sau, Tẩm Nguyệt bế theo Duệ Duệ cũng đi vào trong. Tốc độ của Trạc Thế Giai hơi chậm hơn một chút, cô liếc nhìn Lý Oánh một cái, không nói gì, đi thẳng vào trong.
“Phòng của Lý Tiểu Vũ ở đâu?”
Tô Tô vào trong biệt thự, liếc mắt nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt chỉ lên lầu, bế Duệ Duệ đi trước dẫn đường. Tô Tô kéo Tẩm Nguyệt lại, trách mắng:
“Đi phía sau, đừng làm liều, cô còn phải chăm sóc con mình nữa.”
Những câu khác, Tô Tô cũng không muốn nói. Cô biết Lý Oánh nghĩ gì, cũng hiểu câu nói lúc nãy của cô ta có ý gì. Nhưng dù sao Tô Tô cũng không phải là Lý Oánh, mọi người chung sống với nhau lâu như vậy, ít nhất cũng có chút tình cảm. Lý Oánh có thể nói ra câu “Không biết người còn sống hay là đã chết” nhưng Tô Tô thì không.
Cô nghĩ Tẩm Nguyệt cũng hiểu, tình trạng của Lý Tiểu Vũ chưa rõ. Cô ta lại bế một đứa trẻ, ngộ nhỡ… Lý Tiểu Vũ biến thành zombie, Tẩm Nguyệt cuống cuồng chạy lên đầu, người đen đủi chính là Duệ Duệ.
“Khả năng biến thanh zombie rất nhỏ, không có tiếng của zombie.”
Diệp Dục đi phía sau Tô Tô thấp giọng nói, chân bước đều tăm tắp theo sát Tô Tô. Hai người rất nhanh chóng đã đến trước của phòng Lý Tiểu Vũ. Tô Tô lắng tai nghe, bên trong lặng im như tờ, quả thực không có chút dấu vết hoạt động. Cô nhíu mày nói với Diệp Dục ở phía sau:
“Đạp cửa.”
Diệp Dục liền giơ chân lên đạp tung cửa phòng của Lý Tiểu Vũ.
Mọi thứ trong phòng đều bình thường, trong không khí có hương hoa thoang thoảng, còn Lý Tiểu Vũ thì ngã trên sàn, lông mày nhíu lại, hai hàm răng cắn chặt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Tô Tô bước lên trước, đang định kiểm tra hơi thở của Lý Tiểu Vũ thì bị Diệp Dục ở đằng sau dùng lực kéo một cái, đem cô bảo vệ phía sau lưng anh. Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Dục không nói câu nào, xắn tay áo lên, bước lên trước hai bước, ngồi xổm bên cạnh Lý Tiểu Vũ, giơ hai đầu ngón tay sờ vào động mạch chính trên cổ cô, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Tô nhíu chặt lông mày
“Vẫn còn sống, mạch đập rất nhanh.”
Chỉ nhìn từ bên ngoài, Lý Tiểu Vũ giống như một con tôm luộc, sắc mặt sắp biến thành màu cam, nhưng người biến thành zombie sẽ không có mạch đập nhanh như vậy. Cho dù là zombie hóa chậm nhất thì nhịp tim đập sẽ dần chậm cuối cùng sẽ ngừng đập, lúc đó con người sẽ biến thành zombie.
Nhưng Lý Tiểu Vũ như vậy cũng không giống thức tỉnh dị năng. Đâu có ai trước khi thức tỉnh dị năng sẽ bị sốt như vậy chứ? Cho dù là dị năng giả hệ hỏa như Diệp Dục cũng không có khả năng.
Tô Tô cau mày tiến lên trước một bước, ngồi xổm xuống sờ trán Lý Tiểu Vũ. Cô phát hiện trên tóc mái của Lý Tiểu Vũ có một ít mạng nhện màu trắng. Tô Tô thuận tay kéo xuống, ngước mắt nhìn Tẩm Nguyệt đang lo lắng ở phía sau.
“Cô đi gọi mấy người đến trói Lý Tiểu Vũ lại. Tình trạng này không bình thường. Sau đó, cô, Duệ Duệ và Nhị Hổ chuyển đến chỗ chú Bì ở.”
“Không giết sao?” Bên ngoài cửa, Tẩm Nguyệt không nói chuyện, ngược lại Lý Oánh lại mở miệng nói. Cô ta đã sớm xách dao lên, cau mày, thái độ không đồng tình nhìn Tô Tô, “Tô Tô, cô không thể vì Lý Tiểu Vũ là bạn học của mình mà mềm lòng. Cô ta như vậy rõ ràng là không bình thường.”
“Cô cũng nói là không bình thường!” Tẩm Nguyệt không nhịn được, quay đầu quát Lý Oánh một câu, “Là không bình thường cũng không phải là sắp biến thành zombie, cô nôn nóng giết Tiểu Vũ làm gì?”
“Ai có thể đảm bảo cô ta không biến thành zombie chứ? Mọi người đi đi đi lại trong khu biệt thự Quả Táo này, không ai đề phòng. Nếu như Lý Tiểu Vũ biến thành zombie cấp một trong bệnh viện, không chút đề phòng đã cắn người, cô có gánh nổi trách nhiệm không?”
Lý Oánh không chút mềm yếu trả lời Tẩm Nguyệt. Ai nói chỉ có một con đường biến thành zombie? Tình trạng của Lý Tiểu Vũ không bình thường, nói không chừng chính là sắp biến thành zombie cấp một hoặc cấp hai. Những người mềm lòng như Tô Tô và Tẩm Nguyệt, có thể sống đến ngày hôm nay ở mạt thế quả là một kỳ tích.
“Lý Oánh!!!” Tẩm Nguyệt tức giận, đặt Duệ Duệ trong lòng xuống, hét to với Lý Oánh, “Tiểu Vũ cũng đã từng cùng chúng ta vào sinh ra tử! Con người cô có thể có chút nhân tính được không?”