Diệp Dục bỗng cúi người, đè lên người Tô Tô, nhìn cô gái bị bọc trong chăn ở dưới. Khuôn mặt nam tính chợt lộ ra nụ cười như sói:
“Không quên.”
Tô Tô phía dưới chợt mở choàng mắt nhìn Diệp Dục đang ở phía trên đang đè lên mình, vừa định mở miệng, Diệp Dục lại áp miệng xuống cắn vào môi cô, giọng nói mang chút mơ màng:
“Tô à, em nói xem, anh nhất quyết từ xa xôi như thế về Tương thành để tìm em là vì cái gì? Mạt thế rồi, anh còn đi cùng em hết chỗ này tới chỗ kia, làm người tốt việc tốt sao? Hôm nay anh nói cho em biết, đừng có cáu kỉnh với anh, anh vừa mắt em, anh thích em đấy, hiểu chưa?”
Hai người cách nhau một lớp chăn, nhưng Diệp Dục vẫn tách chân Tô Tô ra, khiến cô trợn tròn mắt. Môi cô bị Diệp Dục chặn lại, mùi thuốc lá và khói thuốc súng tràn vào miệng lên khoang mũi của cô. Tô Tô giãy giụa, chỉ hận không thể đạp bay cái tên đang đè trên người mình xuống.
Diệp Dục lại mút môi Tô Tô hai cái, bỏ cô ra cười nói: “Vì thế nên hai chúng ta chính là sau cơn mưa trời lại sáng phải không?”
“Sau cơn mưa trời lại sáng cái mẹ anh!”
Tô Tô tức giận, đang lúc cô thở phì phò thì cảm thấy giữa hai chân, cách lớp quần áo và một lớp chăn bị một thứ gì đó cưng cứng nặng nặng đè lên. Cô nằm trên gối tức tối nhìn Diệp Dục, lúc này cô chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, nói:
“Tránh ra, để tôi dậy. Tôi đảm bảo không xỉa chết anh đâu.”
“Ha ha ha.”
Tô Tô trở lại bình thường, lại vui đùa mắng chửi, không còn coi anh như người vô hình, mắt điếc tai ngơ làm lơ với anh nữa. Thấy Tô Tô nổi khùng lên, không hiểu sao Diệp Dục cảm thấy an tâm. Anh ta ngọ nguậy mông, cọ xát cặp đùi của Tô Tô vài cái, cảm thấy thỏa mãn mới nhảy xuống chạy biến.
“Diệp Dục, anh quay lại đây. Tôi phải sống mái một trận với anh!!!”
Từ trên giường, Tô Tô phóng ra một dòng nước đuổi theo Diệp Dục ra ngoài, Diệp Dục chạy rồi dòng nước rẽ ra khỏi cửa và tản mất. Tô Tô hít thở sâu một hơi, ngồi dậy, đấm bùm bụp xuống giường. Giờ phút này cô chỉ cảm thấy Diệp Dục như khắc tinh mà ông trời phái xuống để điều trị cô, giết không được, mắng không đi. Canh ba nửa đêm thừa dịp cô đang ngủ say, chạy đến sàm sỡ cô, không phải khắc tinh thì là gì???
Nếu không phải cô không muốn xảy ra màn cha mẹ của Tiểu Ái tàn sát lẫn nhau thì tên Diệp Dục càn quấy này sớm đã chết trăm lần rồi.
Tô Tô cố gắng bình tình kiềm chế cơn tức trong lòng, nằm lại xuống giường nhưng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cô thấy tim mình đập nhanh hơn, trong miệng toàn mùi thuốc lá và khói thuốc súng, làm thế nào cũng không bay mất. Vì thế cô ngồi dậy, chạy vào nhà vệ sinh súc miệng mấy phút mới làm nhạt bớt mùi của Diệp Dục để lại.
Nhưng đêm đó Tô Tô vẫn mất ngủ. Không thể lãng phí một đêm mất ngủ thế được, cô đếm kỹ lại số tinh hạch thu được trên đường rồi dùng toàn bộ để tu luyện tinh phách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trạc Thế Giai đến gõ cửa phòng Tô Tô. Đúng là người lịch sự vẫn hơn, trước khi vào còn biết gõ cửa. Tô Tô đang ngồi khoanh chân trên giường, vứt đống bột tinh hạch trong tay, đứng dậy ra mở cửa phòng, nhìn thấy Trạc Thế Giai mắt thâm quầng hỏi:
“Cả đêm qua cô không ngủ à?”
“Không, cô bận cả đêm vẽ bản đồ bệnh viện cho cháu.”
Trạc Thế Giai bước vào, giơ tờ “Phiếu khảo sát ý kiến của khách sạn” về phía Tô Tô. Ở mỗi phòng trong khách sạn đều có chuẩn bị một tờ giấy này, dùng để khảo sát ý kiến khách hàng. Trạc Thế Giai không tìm thấy tờ giấy trắng nào nên đành vẽ bản đồ bệnh viện lên tờ phiếu này.
Tô Tô vuốt mái tóc dài rối bù của mình, sau đó nhìn một hồi rồi nói: “Bác sĩ Trạc, cháu tưởng bản đồ công phòng cho biệt thự của bố cháu vẽ đã là giỏi lắm rồi, ai ngờ cao thủ vẽ bản đồ thực sự là đây.”
Trên tờ giấy nhỏ nhắn, chắc bằng cỡ một tờ A4, Trạc Thế Giai vẽ ba bản đồ to nhỏ. Một cái là toàn cảnh bệnh viện; một cái là bản đồ các tầng, mỗi tầng có khoa gì cô đều ghi chú rõ ràng; cái cuối cùng là bản đồ chi tiết Phụ khoa, Sản khoa và Nhi khoa, chi tiết đến mức phòng nào dùng làm gì cũng ghi rất rõ ràng.
Hơn nữa bức vẽ đó được phác thảo rất chân thực. Trạc Thế Giai quả là người có chỉ số IQ cao, y thuật tốt, kỹ thuật vẽ tranh cũng rất tuyệt.
Tô Tô đang cúi đầu xem bản đồ thì ngoài cửa đám người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói cũng lục tục kéo vào. Tô Tô ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn Diệp Dục một cái, Diệp Dục cười xán lạn nhìn cô, đàng hoàng tử tế, đem lại cho người khác cảm giác vô cùng trong sáng, tựa như tên yêu râu xanh hôm qua chỉ là một giấc mơ. Tô Tô thờ ơ cúi đầu tiếp tục xem bản đồ trong tay.
Nhóm Hộ Pháp lại chẳng hề phát hiện ra sự mờ ám của hai người, xáp lại gần Tô Tô, cúi đầu nhìn xong cười với Trạc Thế Giai:
“Úi chà chà, bác sĩ Trạc chuẩn bị đi tham gia triển lãm tranh đấy à?”
Trạc Thế Giai cười khiêm tốn, ngồi xuống sofa đối diện với Tô Tô, quay đầu không đáp lại lời của Hộ Pháp. Diệp Dục đẩy Hộ Pháp lui xa Tô Tô, còn mình thì ngồi xuống tay vịn sofa, một tay đặt ở sau lưng cô, tay kia lấy tấm bản đồ trong tay cô nhìn một chút rồi đưa cho Thư Sinh.
“Học thuộc.”
“Yên tâm. Dễ ợt.”
Thư Sinh đầy mùi sách vở, nho nhã nhận bản đồ Diệp Dục đưa rồi ngồi một mình một góc phòng khách bắt đầu học thuộc bản đồ. Trạc Thế Giai nhìn về phía Thư Sinh định hỏi thì Hộ Pháp giải thích:
“Biết vì sao chúng tôi gọi cậu ấy là Thư Sinh không? Vì cậu ấy cũng là một thành phần tri thức giống cô, đi học toàn được hạng nhất.”
“Ồ…” - Trạc Thế Giai cúi đầu cười, “Xã hội hiện nay còn phân biệt tri thức với không tri thức, cứ sống sót được là tốt rồi.”
Nghe xong Hộ Pháp vỗ tay “bồm bộp” tán thưởng: “Nhìn này, đúng là thành phần tri thức có khác, chữ nào cũng sặc mùi văn vẻ. Cứ sống sót được là tốt rồi, nói hay lắm!”
Không biết câu tán thưởng đó là thật hay chứa đựng sự châm chọc, Trạc Thế Giai quay đầu không hỏi, Tô Tô cũng không hiểu lắm, Diệp Dục bên cạnh đẩy cô nhỏ giọng nói:
“Hộ Pháp chỉ tốt nghiệp tiểu học nên bình thường ngưỡng mộ nhất là những người có trình độ văn hóa cao.”
“Ồ...”
Tô Tô định tránh Diệp Dục xa một chút nhưng không muốn động tác rõ rệt quá, bèn đứng dậy vào phòng ngủ dọn đồ. Diệp Dục định đứng lên theo thì cửa phòng Tô Tô vang lên tiếng gõ cửa. Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, là anh Bì mang người đến, đứng bên ngoài.