“Một lời đã định!” Tiểu Đao nghe thấy Hạ Thần Phong nói như vậy liền lập tức đồng ý, cậu chỉ vào Hạ Thần Phong sau đó nói với Lục Dao, “Này này này Lục Dao cô cũng nghe thấy rồi nhé, cô phải làm chứng cho tôi đấy! Anh Phong tự đồng ý, nếu đến lúc đó không cho tôi nghỉ, cô phải phân xử cho tôi đấy!”
Nói xong, Tiểu Đao liền cười hì hì ngồi xuống xô pha, cậu nhìn bản tin trên ti vi, tâm trạng vốn tốt lập tức bị phá vỡ, “Triệu Lập Khôn đúng là kẻ giảo hoạt, thật sự không nhìn ra hắn lại nhúng tay vào cả hai vụ án này đấy.”
Triệu Lập Khôn nhúng tay vào vụ bắt cóc Lục Dao lần này thì không nói làm gì vì dù sao thì trước đây hắn đã từng làm chuyện như vậy, chỉ là lần này hắn xúi giục người khác đi làm, nhưng phía sau lưng Vương Nho thì sao?
Tiểu Đao nghĩ mãi không ra vì sao sau lưng Vương Nho có bóng dáng Triệu Lập Khôn, Tạ Điền và Triệu Lập Khôn có quan hệ gì với nhau đâu.
Lục Dao xem bản tin, “Triệu Lập Khôn thất bại rồi nhưng có thể nói là thiếu chút nữa hắn đã thành công.”
Thành công?
Hạ Thần Phong đột nhiên hiểu ra động cơ của Triệu Lập Khôn, trong khi đó Tiểu Đao lại xoay đầu với vẻ nghi hoặc, “Sao thế?”
“Ý của cô là Triệu Lập Khôn tìm Vương Nho, mục tiêu cuối cùng vẫn là cô?”
Lục Dao gật đầu, “Kế hoạch đầu tiên của Triệu Lập Khôn trước đây không thành công, hay nói cách khác là đám người của người thầy kia chưa bao giờ thành công đều là vì các anh. Có các anh bên cạnh, bọn họ căn bản không động được vào tôi, cho nên nếu như các anh và tôi có khoảng cách, tiểu nhân có thể nhân cơ hội thâm nhập vào...”
Lần này Triệu Lập Khôn thực sự nghiêm túc bày mưu, nếu lúc đó Hạ Thần Phong và Lục Dao thật sự có khoảng cách vì Tạ Điền, như vậy cô sẽ mất đi sự che chở của quý nhân, sau đó Triệu Lập Khôn ra tay là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ha ha, người đàn ông này thật đáng sợ nhưng cũng may là hắn đã chết rồi. Tuy vẫn chưa tìm được thi thể nhưng dòng nước chảy rất xiết, nhảy xuống từ nơi cao như thế này thì khả năng sống sót sợ là rất thấp.”
Tiểu Đao quay đầu nhìn cây cầu lớn trong ti vi.
Lục Dao cũng xem bản tin, cô nhớ đến cuộc gọi kia. Cô nhìn Hạ Thần Phong, thấy Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, Lục Dao khẽ cúi đầu. Đến chiều, Đỗ Hiểu Lan mới đến bệnh viện thăm Chu Văn trước, thấy Chu Văn đã không còn gì đáng ngại cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chu Văn, hôm qua cậu làm tớ sợ chết đi được!” Đỗ Hiểu Lan biết bây giờ đã chẳng có ai chăm sóc cho Chu Văn, cho nên cô mang đến cho cậu một ít đồ ăn.
Chu Văn vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy giọng nói của Đỗ Hiểu Lan liền xoay đầu và khẽ cười, “Thật làm phiền cậu quá!”
Tay Đỗ Hiểu Lan khựng lại, thực ra cô và Chu Văn không quá thân thiết, lúc đầu Chu Văn là đại tài tử của khoa Kiến trúc Đại học Thanh Hà mà cô thì lại chẳng có danh tiếng gì. Nếu không phải có liên quan đến Lục Dao, có lẽ cô và Chu Văn sẽ chẳng có quan hệ gì với nhau.
Mặc dù bây giờ quan hệ giữa hai người cũng không sâu sắc lắm, nhưng vào thời điểm này, cũng chỉ có mỗi mình Đỗ Hiểu Lan đến chăm sóc Chu Văn.
“Cậu đừng nói nói phiền phức, việc này toàn là do bạn cùng ký túc xá kia của tớ gây ra, cậu nói xem Lục Dao cũng thật xui xẻo, bắt đầu từ năm thứ ba đã gặp phải đủ chuyện phiền phức. Lần này cái tay Hạ Thần Phong kia thật làm tớ tức chết. Nếu không phải là cậu, cô ngốc Lục Dao kia vẫn không biết phải làm sao đây.”
Đỗ Hiểu Lan nhớ đến lúc đó cô gọi mấy cuộc điện thoại như vậy mà tay Hạ Thần Phong đó lại không nhận cuộc nào. Nếu không phải khí thế của Hạ Thần Phong quá mạnh mẽ thì lúc cô gặp anh ta ở cục cảnh sát thật là muốn tát cho anh ta một cái thật mạnh.
Chu Văn cúi đầu cười, đêm khuya hôm qua vừa đến bệnh viện Lục Dao đã đến tìm cậu. Vốn dĩ Chu Văn cho rằng trải qua chuyện này Lục Dao sẽ có ý kiến gì đó với Hạ Thần Phong, nhưng giữa hai người không có vấn đề gì, trái lại lại càng loại bỏ được rất nhiều hiểu lầm...
“Cô ấy... Hạnh phúc là tốt rồi.” Chu Văn thở dài nói, cậu đã thực sự từ bỏ, cậu đã đối xử với Lục Dao như một người bạn trong thời gian dài. Cho dù cậu có không cam lòng thế nào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Dao cười nói rằng cô rất hạnh phúc, Chu Văn đã hoàn toàn từ bỏ được.
Kể từ sau khi bản thân rời khỏi nhà, cậu đã mất đi thân phận là cậu chủ của Kiến trúc Văn Lâu, nhìn được rất nhiều thứ mà trước đây cậu chưa từng nhìn thấy, bản thân làm thuê ở ngoài cũng học được cách nhìn người khác, phân biệt được người này có phải là thật lòng hay không, lúc Lục Dao nói ra những lời nói đó, sự hạnh phúc và yên bình trong mắt không lừa được bất kỳ ai.
Cô muốn ở bên Hạ Thần Phong, cho dù có gặp khó khăn, nhưng cô cũng thấy ngọt như đường.
Đỗ Hiểu Lan khẽ thở dài, những lời này cô cũng chỉ nói trước mặt Chu Văn, tình cảm giữa hai người người ngoài vốn không biết được, cũng không quyết định được.
Giống như uống nước ấm hay lạnh cũng chỉ có người đó biết được, tình cảm này có thực sự thích hợp với mình hay không, có thực sự đáng giá hay không, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được.
“Haiz, những lời này tớ chỉ nói bây giờ thôi, cậu ăn trước đi, tớ còn muốn đi thăm Lục Dao. Tuy cậu ấy gọi điện nói là không có vấn đề gì, nhưng tớ vẫn không yên tâm.” Đỗ Hiểu Lan cầm lấy đồ đạc của mình cẩn thận đóng cửa, Chu Văn xoay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời bên ngoài cửa sổ màu xám giống như sắp mưa vậy...
Lúc Tạ Điền được đưa đến bệnh viện thành phố, phía bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi tí tách, hai tay cô đã được băng bó cẩn thận, bố mẹ Tạ Điền mắt đỏ hoe đi theo bác sĩ đưa cô vào phòng bệnh.
Lúc Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đến nơi, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong, ông cau mày đi ra, sau khi đóng cửa, nhìn bố mẹ Tạ Điền, “Anh Tạ, trước đây anh cũng học y, hẳn là anh cũng nhìn thấy tấm phim chụp X-quang này anh hẳn nhìn rồi, e rằng sau này tay của Tiểu Điền không làm được những việc tỉ mỉ nữa, nhưng anh yên tâm, sinh hoạt thường ngày thì không ảnh hưởng chút nào.”
Bố mẹ Tạ Điền hai mắt đỏ hoe, gật đầu, “Cám ơn!”
“Ông à, con gái còn sống là tốt rồi, tôi vốn phản đối nó làm nghề bác sĩ pháp y, lần này cứ để nó ở nhà nghỉ ngơi đi!” Trước đây gia đình cũng mong Tạ Điền đi làm bác sĩ, nhưng lúc đó cô là một đứa cứng đầu, dám tự mình lặng lẽ sửa bản nguyện vọng thành học pháp y. Sau này Tạ Điền thực sự yêu thích công việc này, tuy gia đình rất phản đối nhưng sau khi cô làm ra nhiều thành tích như vậy, người trong nhà cũng dần dần chấp nhận nghề nghiệp của Tạ Điền.
Bố mẹ Tạ Điền xoay đầu nhìn Hạ Thần Phong và Tiểu Đao, “Hai cậu là đồng nghiệp của Tạ Điền phải không?”
Hạ Thần Phong khẽ gật đầu, “Chào chú, cháu là Hạ Thần Phong, đây là Phương Phong Lợi, bạn của Tạ Điền trong cục cảnh sát...”
Mẹ Tạ Điền ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn kỹ Hạ Thần Phong, “Cậu chính là Hạ Thần Phong?”
Tâm tư của con gái, người làm mẹ làm sao không cảm nhận được, sau khi biết được thân phận của Hạ Thần Phong, đầu tiên trong lòng mẹ Tạ Điền tức giận sau đó thì cảm thấy tiếc nuối...