Việc xây dựng đập sông này phải dùng đến bê tông cốt thép, vậy nếu một phần vật liệu xây dựng đập sông này được lấy từ chỗ Ngô Phục, vậy thì có thể tìm được mối liên hệ giữa hai người này rồi?
“Tập trung điều tra xem vật liệu xây dựng được lấy từ đâu đến, có phải là vật liệu của công ty Ngô Phục không.” Hạ Thần Phong vừa nói xong, mấy người đồng nghiệp đã bắt đầu hành động.
Anh ngồi trên ghế, xoa mặt sau đó quay lại nhìn Tiểu Đao đang tra tài liệu, “Lục Dao đâu?”
“Ở khách sạn ạ, anh yên tâm, em đưa đến tận cửa mới rời đi.”
Hạ Thần Phong gật đầu, bây giờ Từ Viện và Ngô Tuyết đã liên lạc với nhau. Vì phối hợp tiến hành điều tra vụ án, hai người này đã lên chuyến bay chiều hôm qua để trở về, dự kiến có thể họ sẽ đến thành phố Tô vào ngày mai.
Quả nhiên sau khi tìm ra được phương hướng liền nhanh chóng có bước đột phá mới. Ba năm trước, Ngô Phục thường xuyên liên lạc với một công ty nhỏ, công ty nhỏ đó giờ đã đóng cửa. Pháp nhân(*) của công ty, cũng là người chịu trách nhiệm vẫn ở lại thị trấn Thanh Diệp.
(*) Pháp nhân: là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội… theo quy định của pháp luật. Đây là một khái niệm trong luật học dùng để phân biệt với thể nhân (cá nhân). Nếu một tổ chức có “tư cách pháp nhân” thì tổ chức đó có đầy đủ quyền và nghĩa vụ của một pháp nhân mà luật đã quy định.
Thời gian đã khuya, nhưng không thể trì hoãn tiến độ vụ án. Hạ Thần Phong và Tiểu Đao dẫn theo một vài đồng nghiệp lái xe trực tiếp đến một khu biệt thự cách Cục Cảnh sát thị trấn Thanh Diệp mười lăm phút đi đường. Bây giờ thị trấn Thanh Diệp là một khu du lịch trung tâm, người có thể mua một ngôi biệt thự ở đây, đương nhiên đều là những người có tiền.
Sau khi đăng ký ở lối vào biệt thự, Tiểu Đao ngồi ở vị trí lái phụ, cậu nhìn cây được chăm chút tỉa tót bên ngoài mà huýt sáo, “Giá nhà ở đây đắt hơn ở thành phố Tô, không phải là nói công ty bị phá sản rồi sao? Sao còn có thể mua được ngôi biệt thự này chứ?”
Một đồng chí cảnh sát ngồi hàng ghế sau vừa cười vừa nói, “Không phải là có năm mươi triệu sao? Chẳng phải là đủ để mua được căn biệt thự này sao?”
Hạ Thần Phong không nói gì, chỉ nhìn cảnh vật xung quanh, đỗ xe ở trước cổng một ngôi biệt thự hai tầng.
Ngôi biệt thự được xây dựng rất đẹp, vừa lúc trời tối, sắc trời nhá nhem, đèn xung quanh đều đã sáng.
“Địa chỉ ở đây à?”
Tiểu Đao nhìn xuống tài liệu, “Vâng, Dương Huy sống ở đây.”
Dương Huy là một người rất chú trọng sinh hoạt thường ngày, ăn cơm xong, vừa mới từ tiểu khu về đến đây, thấy cảnh sát đứng trước cổng, ông ta nhanh chân chạy đi.
Hạ Thần Phong là người đầu tiên phát hiện ra điều đó, anh nhíu mày, quay người đuổi theo, “Đứng lại!”
Lập tức, sự yên tĩnh ban đầu của tiểu khu bị phá vỡ, mấy năm nay Dương Huy đều sống cuộc sống an nhàn sung sướng, đừng nói tới việc chạy, chỉ cần đi nhiều một chút cũng đã thở hổn hển rồi. Còn Hạ Thần Phong, cơ thể cao lớn, chân dài, và là một chuyên gia thể thao. Chưa chạy được quá năm mươi mét, Dương Huy đã bị Hạ Thần Phong tóm được.
“Ông chạy làm gì?” Hạ Thần Phong nắm lấy vai Dương Huy, nhìn người đàn ông thở hổn hển.
“Tôi... Tôi...”
“Vụ án của Ngô Phục, ông có gì để nói không?” Phòng tuyến tâm lý của Dương Huy đã bị phá vỡ, đây là thời điểm tốt nhất để đặt câu hỏi. Quả nhiên, vừa nói lời này ra, hai chân Dương Huy liền mềm nhũn, nếu không phải được Hạ Thần Phong kéo lại, chắc ông ta đã ngã nằm co quắp dưới đất rồi.
“Đồng chí cảnh sát, không phải tôi giết, không phải tôi giết... Tôi... Tôi chỉ giúp đưa xác đến bên hồ...”
Trong lòng của nhóm người Tiểu Đao lúc này đều như nở hoa, chứng cứ này, còn chưa bắt đầu hỏi mà người này đã tự động nói ra rồi.
“Ai bắt ông làm vậy?”
“Lâm Manh Manh! Là do Lâm Manh Manh giết!” Dương Huy vừa khóc vừa nói, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn. Hạ Thần Phong quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao lập tức hiểu ý, xoay người chạy về phía ngôi biệt thự của Dương Huy. Lâm Manh Manh chính là vợ của Dương Huy, trước đó cô ta ở trong nhà đã nhìn thấy cảnh sát đuổi theo Dương Huy liền biết tình hình không ổn, nhưng lòng tham không đáy lại không bỏ được tiền trong nhà, nên đúng lúc đang cầm tiền cho vào túi du lịch thì đã bị Tiểu Đao và một đồng chí cảnh sát khác chạy đến chặn ở trước cửa.
Lâm Manh Manh nhìn hai người, sợ hãi lui về phía sau, chiếc túi trong tay rơi xuống đất, và chiếc túi còn chưa kịp kéo khóa, nên một đống đồng Nhân dân tệ màu đỏ rơi tán loạn trên sàn nhà.
Tiểu Đao nhìn số tiền trên nền nhà, sau đó tầm nhìn chuyển lên người Lâm Manh Manh, “Lâm Manh Manh, chuẩn bị đi đâu vậy?”
Chuẩn bị đi đâu? Lâm Manh Manh còn chuẩn bị đi đâu nữa, đương nhiên là chạy trốn, nhưng còn chưa bước ra được cửa thì đã bị nhóm người của Tiểu Đao bắt được.
Rất nhanh sau đó, tiếng còi cảnh sát đã hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của khu biệt thự. Người sống ở đây không phú thì cũng quý, nhưng bây giờ cũng chỉ giống người bình thường, đứng hóng hớt ở bên cạnh chiếc xe cảnh sát, chỉ chỉ chỏ chỏ nhìn các đồng chí cảnh sát mang những món đồ ra khỏi nhà Dương Huy. Còn Dương Huy và Lâm Manh Manh thì quần áo xốc xếch, tinh thần suy sụp bị các đồng chí cảnh sát đưa vào trong xe.
Lâm Manh Manh nhỏ hơn Dương Huy hai mươi tuổi, Dương Huy đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng Lâm Manh Manh chỉ mới hai mươi lăm tuổi, quả là một cặp chồng già vợ trẻ tiêu chuẩn.
Hạ Thần Phong nhìn Dương Huy, ánh mắt lạnh lùng, “Nói thêm một chút đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Dương Huy cúi đầu, hít mũi, trên mặt hiện lên vẻ muốn khóc, lần này đúng là đã biết sợ, nói còn lắp bắp, “Tôi... Tôi và Ngô Phục là đối tác trong kinh doanh... Tôi... Tôi thực sự không giết người.”
“Không giết người? Không giết người thì ông chạy làm gì?” Tiểu Đao xoay bút và hỏi.
“Lúc tôi đến, Ngô Phục đã chết!” Dương Huy ngẩng đầu, lo lắng muốn chết.
“Ngày hôm đó, Ngô Phục chạy đến chỗ tôi và nói rằng muốn ở lại mấy ngày. Tôi nói được, lúc đó việc thi công đập sông ở hồ Thanh Diệp đang vào giai đoạn gấp rút, nên tôi thường ở lại đó. Tôi nhớ vào tối ngày 3 tháng 8. tôi đi từ công trường về nhà, Ngô Phục... Ngô Phục đã chết...”
Đến bây giờ Dương Huy vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó cả căn phòng đều là máu. Lâm Manh Manh ngồi trên sàn nhà và tay cầm một con dao nhọn. Ngô Phục nằm trên giường đã không còn hơi thở, và cả hai người đều trần truồng.
Dương Huy đã sớm biết Lâm Manh Manh và Ngô Phục tằng tịu với nhau, nhưng Dương Huy vốn không thể được coi là một người đàn ông bình thường. Thêm vào đó, việc làm ăn này hợp tác với Ngô Phục, thực ra Ngô Phục bỏ vốn, còn ông ta là quản lý trên danh nghĩa. Vì vậy, nên ông ta giả vờ không biết gì về mối quan hệ bất chính giữa vợ mình và Ngô Phục.
“Ý của ông là, lúc đó ông về đến nhà, thấy Lâm Manh Manh cầm dao trong tay, Ngô Phục nằm chết ở một bên?” Hạ Thần Phong nhìn bản ghi chép của Tiểu Đao, quay đầu nhìn Dương Huy.
“Đúng đúng đúng vậy, tôi... Lúc đó tôi thực sự rất sợ, cả căn phòng đều là máu...”