Trần Hoa đang bối rối, anh ta sắp phải quay một bộ phim mới rồi, người tên là Ngô Phi Phàm này trước đây cũng là một trong những sự lựa chọn. Tất nhiên là nhân phẩm người này chẳng ra làm sao cả nhưng làm việc đến nơi đến chốn, nếu như thực sự phạm phải chuyện gì, đột nhiên phải đổi người cũng là một việc khá phiền phức với anh ta.
Đột nhiên Trần Hoa nhớ đến một đàn anh trước đây đã từng cho anh ta thông tin liên lạc, người đó là một nhà đầu tư, cũng muốn thử sức ở phương diện sản xuất phim ảnh. Tuy bộ phim điện ảnh này đã có nhà đầu tư lớn là Tinh Thần rồi, nhưng chỉ cần là một người đạo diễn thì đương nhiên sẽ hy vọng khoản đầu tư của mình dồi dào một chút, đến lúc quay phim sẽ tốt hơn nhiều. Càng quan trọng hơn là, nhà đầu tư đó nói có thể mang đến người sản xuất có tiếng tăm là Lục Ca. Trần Hoa cũng đã nghe nói đến Lục Ca, khả năng làm việc tốt hơn nhiều so với Ngô Phi Phàm. Tóm lại, không cần biết Ngô Phi Phàm có vấn đề hay không thì Trần Hoa cũng cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tuy Ngô Phi Phàm tự biết mình trong sạch, nhưng cho dù cuối cùng chứng minh bản thân trong sạch nhưng e là trên thân mình cũng đã có vết nhơ. Ngô Phi Phàm hiểu, có lẽ bản thân sẽ bị loại ra khỏi bộ phim điện ảnh của Trần Hoa.
Ngô Phi Phàm không đến cục cảnh sát một mình, Chu Kiều Kiều vợ của anh ta cũng đến, lúc Tiểu Đao vừa nhìn thấy đôi vợ chồng này liền hiểu rõ, Ngô Phi Phàm là một người sợ vợ, nhưng cũng chính người sợ vợ này lại nuôi cô bồ nhí là ngôi sao ở bên ngoài. Tiểu Đao cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc Chu Kiều Kiều biết chồng mình lại có phụ nữ ở bên ngoài sẽ tức giận thế nào, điều này hoàn toàn có thể trở thành một động cơ giết người.
Tiểu Đao sờ cằm nhìn Hạ Thần Phong làm đăng ký thủ tục cho hai người, sau đó dẫn vào hai căn phòng riêng biệt. Hình như Chu Kiều Kiều đã có chuẩn bị từ sớm rồi, cô ta nhìn Hạ Thần Phong đi vào, đôi mắt được chuốt mascara dày nhắm lại, “Tôi không biết vì sao các anh tìm chồng tôi? Nếu như vì vụ án của Phó Tuệ Văn vậy thì tôi nói cho các anh biết, tôi biết giữa hai người bọn họ có quan hệ nhưng như vậy thì đã sao? Đàn ông mà có tiền rồi ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, ai cũng đều hiểu, chỉ cần không đe dọa đến địa vị của tôi, tôi mắt nhắm mắt mở cho qua cũng không có gì khác biệt.”
Hạ Thần Phong cười nhẹ một tiếng nhưng trong mắt không có ý cười, “Cô đã nghĩ được lý do thoái thác rất tốt, nhưng cô hãy giải thích với tôi vì sao tối thứ sáu tuần trước, cô và chồng cô lần lượt chia nhau ra lái xe từ thành phố Hải đến thành phố Tô? Điều này là vì sao vậy?”
Dường như Chu Kiều Kiều không ngờ rằng cảnh sát đã tìm hiểu hành tung của hai người rồi, Chu Kiều Kiều vẫn luôn ngẩn người, cô ta một mực khẳng định, “Sao vậy? Hai vợ chồng chúng tôi không thể đến thành phố Tô à? Tôi đến thành phố Tô rồi thì có thể có ảnh hưởng gì? Lẽ nào đến thành phố Tô là có liên quan với vụ án của Phó Tuệ Văn à, logic của cảnh sát các anh kiểu gì vậy, đúng là vô lý thật.”
Người vô lý thật sự phải là Chu Kiều Kiều mới đúng. Người bình thường, nếu như gặp phải người đàn mà chanh chua vô lý như thế này đều không biết làm thế nào, nhưng Hạ Thần Phong lại đâu phải người bình thường, anh căn bản không thèm đề ý đến hành vi khóc lóc, làm loạn om sòm của Chu Kiều Kiều, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương, “Cô đã nói đến thành phố Tô rồi, vậy thì cô nói thử xem tối hôm đó cô đã đi đâu, có ai làm chứng, nếu không cô không tránh được sự hiềm nghi này đâu. Dù sao thì nơi cô xuất hiện chắc hẳn cũng không phải là nơi tốt lành gì…”
Sắc mặt Chu Kiều Kiều đỏ rực, “Tôi làm sao, không phải tôi chỉ đến đường Chung Diệu thôi sao, buổi tối con đường đó có bao nhiêu người đi qua mà, sao anh không bắt hết tất cả về cho tôi vậy?”
Nghe vậy, Tiểu Đao đột nhiên cười rồi chợt nghĩ ra, “Đường Chung Diệu? Chúng tôi chưa nói nơi xảy ra vụ án ở gần đó nha, tin tức này bây giờ chỉ có cảnh sát chúng tôi mới biết? Chu Kiều Kiều, sao cô lại biết được vậy?”
Sắc mặt Chu Kiều Kiều chuyển từ đỏ sang trắng, cô ta cắn chặt răng, cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, nhưng không ngờ rằng tâm lý vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ, cô ta cũng không ngờ rằng cảnh sát vòng vo như vậy liền tìm đến chồng mình.
Tiểu Quách gõ cửa đi vào, cầm tài liệu trong tay, so với Chu Kiều Kiều thì việc phải làm đầu tiên khi Ngô Phi Phàm đến không phải để thấm vấn mà là để kiểm tra ADN. Thật không may, anh ta đã trúng chiêu, đứa con trong bụng Phó Văn Tịnh và ADN của anh ta tương đồng với nhau, điều này chứng tỏ cái gì đây?
Hạ Thần Phong ngẩng đầu lên gật đầu với Tiểu Quách, anh xoay người nhìn Chu Kiều Kiều đã dần dần có chút hoảng loạn, “Cô có biết đây là cái gì không?”
Chu Kiều Kiều nhìn tệp hồ sơ đó, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, nhưng cô ta vẫn cứng miệng, “Làm sao tôi biết được đây là cái gì…” Hạ Thần Phong vừa lật giở hồ sơ vừa nói, “Đây là báo cáo kiểm tra ADN, cô muốn xem kết quả trên đó không?”
Lúc này, thực ra trong lòng Chu Kiều Kiều đã hoảng rồi, Chu Kiều Kiều là một người phụ nữ quý phái, tuy không có sở trường gì nhưng cô ta rất giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Sắc mặt Hạ Thần Phong là kiểu đã có chứng cứ rành rành, trong lòng cô ta bắt đầu lo lắng. Hình như Chu Kiều Kiều đang nghĩ có phải mình thực sự bị người ta phát hiện ra bí mật gì rồi không…
“Có thể có kết quả gì, dù sao tôi cũng không có qua đó, tôi chỉ nhận một cuộc điện thoại…”
“Điện thoại?”
Hạ Thần Phong nhướng mi, “Điện thoại gì…”
Bây giờ Chu Kiều Kiều mới ý thức được mình đã lỡ mồm rồi. Cô ta muốn thu hồi lại câu vừa mới nói của mình, nhưng đây là cục cảnh sát. Mỗi một câu nói đã nói ra đều được ghi chép lại, huống chi là có liên quan đến vụ án. Cho dù bây giờ Chu Kiều Kiều biết mình lỡ lời rồi nhưng không thể làm gì được nữa, cô ta liền ngậm chặt miệng, không nói nữa.
Hạ Thần Phong dường như rất kiễn nhẫn, “Cô có biết bộ luật hình sự xử tội giết người như thế nào không? Chu Kiều Kiều, nếu cô thành thật một chút, thái độ tốt một chút, có lẽ có thể giảm án. Nếu cô vẫn một mực không chịu hợp tác, hậu quả tự cô cũng biết rõ. Chồng cô đối với cô thế nào, có xứng đáng để cô phạm tội không?”