Hạ Thần Phong nắm chặt tay cô, “Xin lỗi, lúc trước đã nói sẽ bảo vệ em, nhưng không ngờ rằng bây giờ lại để em phải chịu thiệt thòi.”
“Không sao, cái này chưa tính là thiệt thòi.”
Về đến thành phố Bắc Kinh, tâm trạng của Hạ Thần Phong vẫn ở mức thấp, dù sao thì trở về cũng chính là đối mặt với nỗi đau năm xưa. Ngôi nhà lớn của nhà họ Hạ là một đại viện(*), so với kiến trúc bây giờ thì đại viện này có chút cổ kính, kiến trúc bên trong mang phong cách dân tộc Trung Hoa nhưng trông nó rất cổ xưa.
(*) Đại viện: khu vực có nhiều hộ gia đình ở, cơ quan lớn, trụ sở lớn.
Xe taxi không vào được khu vực này, Hạ Thần Phong và Lục Dao kéo va ly đi chậm, bầu trời lại bắt đầu có hoa tuyết bay.
Sau khi trở về, bà lão Hạ đã dặn vú Vương chuẩn bị một phòng khách, sau đó sắp xếp lại căn phòng ở tầng một. Hạ Tuân nằm dựa nửa người vào giường, tay cầm một quyển sách, nghe thấy tiếng người đi vào, ngẩng đầu lên và tháo kính lão của mình xuống, “Có phải nhóc con thối tha kia về không?”
“Thôi nào, không phải là thời tiết rất tốt sao, đến tối nay chuyến bay từ thành phố Tô mới đến đây.” Bà lão Hạ biết chồng mình bị huyết áp cao, nếu như biết Hạ Thần Phong đến rồi mà vẫn chưa về nhà, không chừng lại bị tăng huyết áp.
“Tôi nghe thằng nhóc Lý Bách nói, lần này nó muốn đưa ai đó về?”
“Chắc là vậy, nhưng mà cũng không quan trọng, tôi đã sắp xếp xong xuôi vào mùng bảy Tết. Con gái út nhà họ Thẩm, năm nay hai sáu tuổi, rất hợp tuổi với nó. Đến lúc đó gặp mặt ở nhà, nói gì thì nói cô con gái út nhà họ Thẩm cũng tốt hơn cô gái đến từ tỉnh lẻ kia.”
Hạ Tuân gật đầu, “Nhà họ Thẩm cũng là gia đình gia giáo, ông Thẩm cũng là hiệu trưởng trường Đại học Cảnh Châu, cả nhà đều làm công việc giáo dục, giảng dạy.”
“Không cần chờ đến mùng bảy Tết, sắp xếp luôn ngày hôm nay đi.” Hạ Tuân trầm giọng nói, về chuyện này thì ông còn sốt ruột hơn vợ mình. Đứa cháu nội này đã ở bên ngoài lâu như vậy, đã đến lúc trở về rồi.
Mặc dù Lục Dao biết mình không được chào đón, nhưng cô không ngờ rằng hai ông bà lại là người khách sáo như vậy, mới vừa đi vào cửa đại viện, Tất Ngạn chào đón, “Cậu Hạ, cô Lục, bữa tối đã chuẩn bị xong hết rồi, ông và bà đã chờ hai người từ lâu.”
Ban đầu chỉ nghĩ rằng có hai ông bà ở bên trong, nhưng lại thật không ngờ rằng sẽ có nhiều người như vậy. Có hai ông cụ đang ngồi chơi cờ ở ghế xô pha, còn bên kia thì có một bà cụ đưa mắt nhìn về hướng này. Điều khiến Hạ Thần Phong tức giận nhất chính là cô gái ngồi cạnh cô nhỏ của mình.
Anh biết cô gái này, từ nhỏ anh đã gặp nhiều lần, là con cháu nhà họ Thẩm, Thẩm Duyệt.
Lục Dao thấy cảnh tượng như vậy, theo bản năng muốn chạy trốn. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng nhà họ Hạ làm vậy thì đúng là hơi quá đáng. Trước đó Hạ Thần Phong nói với cô hãy chuẩn bị tâm lý trước vì có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, bây giờ liền có một chuyện lớn nhảy ra trước mặt.
Không chỉ có Lục Dao tức giận, sắc mặt Hạ Thần Phong cũng không được tốt. Ban đầu, trên khuôn mặt anh còn mang theo nụ cười, cảm giác thấy bà nội vẫn còn yêu thương mình một chút, nhưng thật không ngờ, cách “yêu thương” này lại đặc biệt như vậy.
Cảnh này cũng không thể nói là bạn cũ gặp mặt, nhìn dáng vẻ kia của Thẩm Duyệt anh vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét.
“Ôi, Thần Phong, cháu về rồi à!” Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi cạnh bà cụ đứng dậy, đôi mắt long lanh nhìn Hạ Thần Phong, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ phấn khích.
“Cô nhỏ.” Người phụ nữ này chính là mẹ của Lý Bách, Hạ Tuấn Miểu. Trước khi đi thành phố Tô bà đều thường xuyên tới lui thăm nom Hạ Thần Phong, nhưng bây giờ Hạ Thần Phong đã trở về, trong lòng bà cảm thấy vui vẻ. Anh trai mình là con trai duy nhất, bà biết bố mẹ mình là người độc tài đến mức nào, lúc đó giữa hai ông cháu có một bức tường thù hận, nhưng thật không ngờ rằng hai người đã chiến tranh lạnh trong nhiều năm như vậy.
Mối lần muốn hòa giải đều thất bại, bây giờ thấy Hạ Thần Phong trở về, trong lòng bà cảm thấy rất vui. Đứa cháu này của mình luôn một thân một mình, bây giờ thấy nó biết nóng biết lạnh lại còn có người ở bên, trong lòng bà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Đây chắc là Lục Dao nhỉ, cô nghe Tiểu Bạch nói về cháu rồi, cháu đúng là đã giúp cô bớt lo lắng cho thằng nhóc thối tha kia...”
Cho đến bây giờ, Hạ Tuấn Miểu là người duy nhất trong nhà họ Hạ mà Lục Dao cảm thấy có thiện cảm, nhưng bà cụ ngồi bên cạnh lại không nghĩ như vậy, bà cụ đánh vào người cô con gái không có mắt của mình, tỏ ra tươi cười khách sáo.
“Cô Lục đúng không. Lần đầu tiên đến Bắc Kinh, nếu không quen gì thì cứ nói với chúng tôi. Vú Vương, đưa cô Lục vào phòng nghỉ ngơi trước.”
Bà lão Hạ có thái độ như vậy đúng là muốn cô lập Lục Dao với mọi người, Hạ Thần Phong định mở miệng nói, nhưng Lục Dao kéo tay anh và khẽ lắc đầu, sau đó gật đầu với mọi người rồi đi về phía phòng khách, xem như là chào hỏi.
Vú Vương dẫn Lục Dao vào phòng khách lớn, Hạ Thần Phong để đồ đạc để sang một bên, vén tay áo và bước lên, nhìn Hạ Tuân đang ngồi chơi cờ ở ghế xô pha nhưng không thèm ngẩng đầu, “Ông nội.”
Hạ Tuân ăn hết các quân cờ ở đối diện, thả tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Đã về rồi à... Đây là ông Thẩm, là hiệu trưởng trường trung học ngày trước của cháu, cháu từng gặp rồi đó.”
Hạ Thần Phong quay đầu, nhìn khuôn mặt có một chút quen thuộc, “Hiệu trưởng Thẩm.”
Ông Thẩm và hiệu trưởng Thẩm, hai cách xưng hô, nhưng ý nghĩa không hề giống nhau. Trong lòng Hạ Thần Phong cảm thấy rất bất mãn với sự sắp xếp của ông bà, nhưng anh cũng biết, trước mặt người ngoài, mình phải bình tĩnh.
Ông Thẩm cười híp mắt, “Đứa cháu trai này của ông là một cảnh sát ưu tú, lúc trước tôi đọc báo, một số vụ án đặc biệt đều được phá rất xuất sắc.”
Hạ Tuân hừ lạnh một tiếng, “Nó làm vậy là hồ đồ, chuyện tốt trong nhà không làm, chạy đến một nơi xa xôi, thực sự là làm tôi tức chết.”
“Ông Hạ à, nói vậy là không đúng, nó làm vậy là tốt cho nhân dân mà.”