Về đến văn phòng, Hạ Thần Phong nhìn thấy điện thoại trên bàn đã có ba cuộc gọi nhỡ của Lý Bách, anh cau mày, đi ra một góc rồi gọi lại.
Buổi chiều hôm nay Lý Bách mới đến thành phố Bắc, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng Hạ Thần Phong ở nhà cho nên mới đến nhà họ Hạ, nhưng không ngờ Hạ Thần Phong không chỉ không có ở nhà mà Lý Bách còn bị Hạ Tuân giữ lại mắng cho một trận, giống như là việc Hạ Thần Phong học thói xấu là trách nhiệm của Lý Bách, ông còn muốn Lý Bách gọi điện thoại cho Hạ Thần Phong bảo anh về ngay.
Nhưng không ngờ Lý Bách gọi ba lần đều không có ai nghe máy, lúc này anh ta đang ngồi trong đại sảnh bị ông ngoại của mình nhìn chằm chằm. Nhận được điện thoại của Hạ Thần Phong, Lý Bách thật sự giống như nhìn thấy cứu tinh, anh ta nhanh chóng nghe điện thoại, sau đó nhìn Hạ Tuân, rất tự nhiên ấn nút bật loa ngoài.
“Anh à, anh đang ở đâu vậy, em ở nhà đợi anh lâu lắm rồi.” Lý Bách sắp khóc đến nơi, tại sao anh ta lại đến nhà ông ngoại, đáng lẽ ra anh ta nên gọi điện thoại trước mới phải, bây giờ anh ta có muốn đi cũng không đi được.
“Tôi đang ở Cục Cảnh sát, cậu đến thành phố Bắc rồi à?” Hạ Thần Phong mơ hồ cảm thấy giọng của mình và giọng của Lý Bách hơi khác nhau, anh nghĩ có lẽ bây giờ Lý Bách đang ở trong nhà và bật loa ngoài lên.
“Anh đến Cục Cảnh sát làm gì, anh đang bị cho nghỉ để tự kiểm điểm lại mà?” Lý Bách nói xong liền nhìn nét mặt của ông ngoại mình.
“Kết thúc rồi, cảnh sát thành phố Bắc cần tôi cho nên tôi đến giúp đỡ. Cậu giúp tôi nói với ông bà là mấy ngày này tôi và A Dao sẽ không về. Bây giờ tôi rất bận, khi nào kết thúc vụ án tôi sẽ về. Có rảnhthì cậu mang một ít quần áo của chúng tôi qua đây.”
Hạ Thần Phong nói xong liền cúp máy, Lý Bách dường như đã cảm nhận được ánh mắt chỉ muốn đập vỡ điện thoại của mình của ông ngoại.
“Đúng là hỗn láo! Cô con gái nhà họ Thẩm có gì không tốt mà nó lại nói ra lời đó, thật là! Tôi thật sự tức chết mất thôi, cái con bé đó có gì tốt, nó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho thằng Phong vậy!”
Lý Bách ngồi ở một bên, do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nói, “Ông ngoại, tuy Lục Dao là người ở trong núi nhưng bản lĩnh không nhỏ. Dự án biệt thự trước đây của chúng ta là do cô ấy thiết kế, hơn nữa tuy hơi ngại ngùng nhưng Lục Dao không chỉ là ân nhân của con mà còn là ân nhân của Tinh Thần.”
Trước đây, Lý Bách không nói những việc này là vì không muốn hai người già này tức giận lo lắng, nhưng bây giờ vụ án đã được giải quyết cho nên có nói ra cũng không sao cả, dù sao thì Lục Dao cũng đã giúp anh ta rất nhiều.
Hai người già một người im lặng một người thì ngạc nhiên nghe cháu ngoại của mình kể lại rõ ràng từng việc một, “Trời ơi! Tiểu Bạch, cháu nói có thật không? Trước đây cháu suýt nữa bị vu oan là hung thủ giết người? Tại sao cháu không nói sớm. Đây không phải chuyện nhỏ đâu đấy, nếu thật sự có người gây bất lợi cho cháu thì bà ngoại sẽ tìm một bậc thầy cho cháu…”
Lý Bách ngồi gần lại vỗ tay bà ngoại của mình, “Bà ngoại, bà xem cháu bây giờ vẫn ổn mà! Đều là chuyện của năm ngoái rồi. Hơn nữa, trong những người cháu biết bây giờ không ai lợi hại hơn Lục Dao cả. Ông ngoại, ông biết chuyện chuyến tàu hỏa cao tốc đi qua thành phố Vân Châu mấy hôm trước không?”
Hạ Tuân gật đầu, ánh mắt sáng quắc, “Ý cháu là việc này cũng là do cô gái Lục Dao đó phát động?”
“Đúng vậy. Ông ngoại, ngày kia là thị trường cổ phiếu mở cửa trở lại rồi, ông thấy cổ phiếu của chúng ta sẽ thế nào? Bây giờ người ở trên mạng đều khen ngợi Tinh Thần, phía thành phố Tô cũng chuẩn bị trao phần thưởng cho chúng ta đấy. Tất cả những thứ này đều nhờ có Lục Dao cả. Nếu không có Lục Dao thì khoan nói đến chuyện Tinh Thần có đạt được lợi ích gì không mà chỉ nghĩ đến sẽ có nhiều người bị thương như vậy con đã thấy xót thương rồi.”
Hạ Tuân cau chặt mày, tuy cách nhìn trong lòng ông đối với cô gái kia đã thay rổi nhưng ông vẫn không muốn sửa lại cách nói nhanh như vậy.
“Cháu đúng là hồ đồ, Hạ Thần Phong hồ đồ thì không nói làm gì, cháu còn hồ đồ theo nó.”
Trước đây Hạ Thần Phong chưa từng làm kinh doanh cho nên không biết nguy hiểm thì còn chấp nhận được, nhưng Lý Bách thì khác, tuổi còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm phong phú trên thương trường. Nếu cô Lục Dao đó tính không chính xác vậy thì Tinh Thần của ông phải chịu tốt thất bao nhiêu, đây không phải hồ đồ thì là gì?
Lý Bách cười rất tự tin, “Ông ngoại, chẳng phải ông đã nói với cháu là trên thương thường thì mỗi một lần đầu tư đều là một lần đánh cược sao. Cháu cũng coi chuyện này là một lần đánh cược, kết quả rất tốt đẹp, chúng ta đã giành được thắng lợi rồi mà?”
Hạ Tuân mím chặt môi, Hạ lão phu nhân ở bên cạnh đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Vừa rồi cháu nói Lục Dao kia là một bậc thầy?”
“Vâng, đoán mệnh xem phong thủy đều rất chuẩn, trước đây còn phá án giúp Cục Cảnh sát của Thần Phong, thật sự là đặc sắc lắm bà ơi. Vừa rồi bà cũng nghe thấy trong điện thoại rồi đấy, có lẽ cô ấy cũng được mời đi giúp rồi. Đúng rồi, dạo này ở thành phố Bắc xảy ra vụ án gì hả bà?”
Hạ lão phu nhân lơ đãng trả lời, “Hình như là tài xế taxi liên tục bị sát hại… Tiểu Bạch à, buổi sáng cô Lục Dao đó nói là hai cái cây trong sân của nhà bà không tốt lắm, việc này có phải là thật không?”
Lý Bách sửng sốt nhìn ra ngoài của sổ rồi quay đầu lại, “Lục Dao nói như vậy thật hả bà?”
Hạ lão phu nhân gật đầu, “Đúng vậy…”
Lý Bách im lặng, ý nghĩa của hai cái cây bên ngoài là gì anh ta biết rất rõ, ông bà ngoại trồng hai cái cây này là để tưởng nhớ bác cả, nhưng mà bây giờ…
“Nếu Lục Dao thật sự nói như vậy thì ông bà hãy đi hỏi lại cô ấy xem có cách nào có thể hóa giải không.”
Tuy hai ông bà đã có nhận thức mới về Lục Dao nhưng điều này không có nghĩa là họ đồng ý cho cháu trai của mình và Lục Dao ở bên nhau. Dù sao thì ở trong mắt họ, cho dù Lục Dao có những bản lĩnh này thì vẫn không thể thay đổi được xuất thân của cô. Bây giờ tuy nhà họ Hạ không cần liên hôn với gia tộc có quyền có thế nào nhưng họ vẫn có tư tưởng phải coi trọng môn đăng hộ đối và có người mai mối, cho nên đương nhiên là họ sẽ hy vọng có thể làm chủ cuộc hôn nhân của cháu mình.