Tiêu Liêu cố ý di chuyển đến bên cạnh Sơn, ngửi mùi cá, nghi ngờ trao đổi ánh mắt với Sơn: Có tanh lắm đâu?
Sơn gật đầu, đúng vậy, loại này cá không có tanh như vậy.
“Kiều Kiều, ta cố ý bắt cái này, ngươi thích ăn các này nhất, ngày thường cũng không thấy gì? Sao bây giờ lại cảm thấy tanh?” Sơn khó hiểu.
“Không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy rất tanh, ngươi, ngươi đừng tới đây, ta không chịu được mùi này, mỗi lần ngửi liền muốn nôn.” Thoạt nhìn Kiều Kiều rất kháng cứ mùi tanh mà cậu ngửi thấy.
“Cái này—” Sơn bối rối xách các không biết làm sao.
“Ngươi cũng không được cho vào cái nồi này nấu, nếu như ngươi nấu ta khẳng định không thể ăn đồ nấu trong nồi này.” Kiều Kiều chỉ vào cái nồi lớn trước mặt, trong mắt tràn đầy cảnh giác, sợ hắn tiện tay thả cá vào trong.
“Nếu Kiều Kiều bây giờ không thể ăn cá, Sơn Tử, ngươi cho người khác cá đi, xem ai muốn ăn thì cho, Kiều Kiều còn đang chờ ăn dạ cỏ, đừng để đến lúc đó làm hắn ăn không vô, lại nhổ ra.” Lời nói của Liễu Phong đều hướng về Kiều Kiều.
“A ba, cám ơn a ba, ta cũng không biết sao lại thế này, chi biết ngửi được mùi cá kia liền cảm thấy rất buồn nôn, thực xin lỗi.” Kiều Kiều cúi đầu xin lỗi Liễu Phong, đứa nhỏ ôm trong ngực nãy giờ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Không sao, này có là gì, có thể do hôm nay náo nhiệt, ngươi không muốn ăn thì thôi.” Liễu Phong ôn nhu sờ sờ đầu Kiều Kiều.
Thấy vậy, Sơn cũng ngừng nói, nhún vai liền xoay người tặng cá cho người khác, hết cách, a ba nói rồi, không nghe không được, quan trọng nhất là bảo bối nhà hắn không muốn ăn, cá này vốn dĩ bắt cho hắn, hắn không ăn, cá này liền không có giá trị, dù sao hắn cũng không thích cá, cho ai cũng được.
Nhưng chờ đến lúc hắn tiếp tục ăn cơm, liền phát hiện một vấn đề.
“Ừm! Món này ngon, Kiều Kiều, lại đây ăn thử đi!” Sơn cầm đôi đũa trong tay quay người lại, lúc này mới phát hiện Kiều Kiều không ở bên cạnh mình, mà đang vui vẻ ăn cùng Tiêu Liêu.
Rơi vào đường cùng, hắn đánh bưng bát đi tìm cậu, chính là trước khi hắn đến quá gần Kiều Kiều, Kiều Kiều đã bịt mũi và lùi lại vài bước, tư thế như muốn cách hắn ba thước.
“Đừng tới đây, mùi tanh trên người ngươi rất nồng, ta ngửi được liền khó chịu muốn nôn, ọe.” Vừa dứt lời, Kiều Kiều thật sự nôn ra một ít, điệu bộ ghét bỏ nhìn y như thật.
Sơn trừng mắt, cả mặt không thể tin được, ta chỉ bắt cá thôi mà, có cần ghét bỏ ta như vậy không a? Mà Sơn cẩn thận ngửi tay mình, xác thật mùi tanh hơi nồng thật, dù cho Kiều Kiều không ghét bỏ mà để hắn đứng cạnh, thế nhưng thức ăn mà hắn chạm vào, chiếu theo phản ứng dữ dội hiện tại, phần lớn sẽ ăn không vô đi.
Một khi đã như vậy, vẫn là thôi đi, hắn ăn nhanh xong về nhà tắm rửa, nếu không buổi tối sẽ phải ngủ một mình, giường đơn gối trống, này tuyệt đối không được.
Sau bữa lẩu, mọi người đều no nê, thời tiết nóng, trời cũng tối, chút ráng chiều nơi chân trời đang cố gắng hết sức phát sáng, lửa trại vừa mới ăn cơm cũng lập lòe sắc đỏ, chiều sáng bóng tối mờ nhạt xung quanh.
Ăn xong một số người không muốn về, đều ngồi tại chỗ bật chế độ tán gẫu, buôn chuyện từ đông sang tây, ăn no xong trời lại lạnh, có người quen làm bạn, không có việc gì làm đúng lúc ngồi tâm sự là thời điểm thả lỏng tốt nhất.
Tiêu Liêu cũng kéo Kiều Kiều ngồi tiêu hóa thức ăn, hai người còn có sở thích xấu xa là trêu đùa bé con Tinh Nhi đang ngủ gật, vuốt vuốt tóc, sờ sờ tai, Tiêu Liêu còn nắm đuôi bé con, dùng tay chải chuốt vuốt ve rồi thắt nút ở đuôi cho bé.
Nhéo bàn tay mềm mụp trắng muốt nhiều thịt, Tiêu Liêu nhàm chán bắt đầu xem mạch máu trên ngón trỏ bé, sau đó một ngón tay xác định tam quan thuận tay bắt mạch.
Chà, mạch đập bình tĩnh trôi chảy, trẻ em mạch đập nhanh hơn một chút là bình thường, nhịp điệu ngay ngắn, ngón tay phải mạnh, mạch sâu tận gốc, thật là một đứa trẻ khỏe mạnh, nuôi dạy rất tốt!
Xem cho bé xong lại xem cho chính mình, ừm, hơi mỏng, nhưng vẫn ổn, mạch của cậu từ trước tới giờ đều hơi mỏng, điều này rất bình thường.
Cậu lại thuận tay bắt mạch cho Kiều Kiều, ôi mẹ ơi! Lưu loát thật! Chuyển động thông thuận, như hạt châu lăn, hoạt mạch tiêu biểu như vậy, đứa nhỏ này có đàm thấp?
“Lè lưỡi ra cho ta xem.”
Kiều Kiều ngoan ngoãn thè lưỡi, lưỡi vừa ăn lẩu xong có màu đỏ, có chút rêu xanh, hơn nữa sắc trời cũng tối, chẩn đoán bằng lưỡi không hiệu quả lắm, nhìn tổng thể lưỡi cũng không bẩn, hơn nữa mỗi ngày ở cùng nhau, không phát hiện hắn khát mà không muốn uống nước a?
Tiêu Liêu lại hỏi Kiều Kiều tình huống mấy bữa gần nhất như thế nào và cảm giác mỗi khi nghỉ ngơi, cũng không có chút gì là chán ăn, chỉ là Kiểu Kiều cảm thấy gần đây mình hơi sợ nóng, nhưng Tiêu Không không nhìn ra gì từ triệu chứng nhỏ này.
Nhưng tình trạng mạch hoạt này quá điển hình, cậu luôn có cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, đáng tiếc là sau khi suy nghĩ hồi lâu, Sơn đã rửa sạch mùi tanh và đón Kiều Kiều về nhà nghỉ ngơi rồi, Tiêu Liêu vẫn không thể nhớ ra.
Tiêu Liêu buộc phải đưa ra một kết luận, đó là cậu vẫn chưa giỏi chẩn đoán bên Đông y, hoặc là bắt nhầm mạch, hoặc là nhân vật và các yếu tố môi trường ảnh hưởng đến việc nhìn, nghe, hỏi, sờ bốn phương pháp chẩn bệnh của Đông, dẫn đến thông tin thu được để chẩn bệnh không chính xác.
Đúng là cậu đã đi đến kết luận này, nhưng vẫn thấy hơi đắn đo, rối rắm cho đến khi nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, ở thời điểm cậu nửa tỉnh nửa mơ tự hỏi chuyện này, đột nhiên đầu óc thanh tỉnh linh quang chợt lóe, rốt cuộc nhớ ra mình sờ được mạch tượng này khi nào!
Cậu lộn người trên giường ngồi dậy, đầu óc cực kỳ minh mẫn, không tự chủ được chửi thề: “Mẹ kiếp! Ta nhớ rồi!”
Cụ bị cậu dọa cho giật mình tỉnh dậy, trừng đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn Tiêu Liêu.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, mạch tượng đó là từ một cô gái lớn lên trong cô nhi viện, lúc lớn lên cực kỳ phản nghịch!
Năm đó khi cô ra ngoài dốc sức làm việc, gặp phải một tên cặn bã khiến cô mang thai ngoài giá thú, tên cặn bã đó lựa chọn rời đi một cách cực kỳ vô trách nhiệm, biến mất tăm không thấy tung tích, cô gái đó cuối cùng hết cách, chỉ đành buồn bã trở về cô nhi viện, xin viện trưởng thu lưu mình lần nữa.
Viện trưởng cũng thông cảm, liền đồng ý, cuối cùng vẫn là Tiêu Liêu tự mình chăm sóc sản phụ này, may mắn người ta cũng là người biết tri ân báo đáp, làm việc chăm chỉ, giúp Tiêu Liêu không ít việc, thực sự giúp cậu giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
Hơn nữa trong thời gian mang thai, cô cũng không chịu nổi Tiêu Liêu thường xuyên đưa ra yêu cầu nho nhỏ kia, vì thế liền đồng ý yêu cầu chỉ cần nhớ tới là có thể để cậu bắt mạch cho cô, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Tiêu Liêu không thể quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Cho nên bắt nhiều hoạt mạch điển hình như vậy, Tiêu Liêu đã sớm nhớ kỹ trong lòng, chỉ là lúc ấy trong đầu đã khắc sâu ấn tượng, làm cậu không nghĩ tới một người có bề ngoài là đàn ông lại có hoạt mạch! Bởi làm sao một người đàn ông có thể mang thai được a!
Nhưng cậu quên rằng Kiều Kiều không phải là một người đàn ông thuần túy…
Chỉ là một “Kiều nhân” có vẻ ngoài giống đàn ông thôi, bên trong thực ra là một người có cấu tạo phù hợp để sinh đẻ! Căn bản khác hẳn với loài của cậu! Người ta là giống loài chân chính là thể sinh đẻ.
Ghét một số mùi nhất định, hơi sợ nóng, hai ngày nay rõ ràng thấy buồn ngủ, quan trọng là sinh hoạt chuyện đó của phu phu người ta cũng rất bình thường, người nơi lại không biết thực hiện các biện pháp tránh thai.
Nếu không phải do bệnh tật khác thì với hoạt mạch cực kỳ điển hình này, chắc chắn Kiều Kiều mang thai rồi! Trời ạ, cậu vậy mà gặp được đàn ông mang thai, còn sờ soạng mạch tượng của người ta! Quá thần kỳ! Hắn vậy mà lại mang thai!
Mặc dù lý trí đã nói với Tiêu Liêu rằng chuyện này cần được kiểm tra lại lần nữa rồi mới kết luận, nhưng bộ phận không có lý trí trong não của cậu đã kiểm soát 90% năng lực tự hỏi của cậu, cho nên ngại quá, quyền lực không nằm ở lý trí a.
Tiêu Liêu ngồi ở trên giường, Cụ nương theo ánh trăng sáng từ cửa sổ chiếu vào nhìn rõ ràng vẻ mặt của cậu, có lúc suy tư, có lúc kinh ngạc, sau đó lại lộ ra nụ cười kỳ quái và hưng phấn, tựa hồ như đã phát hiện ra cái gì kỳ diệu, nhưng mà bọn họ hiện tại đang ngủ a! Trong phòng lại không có đồ vật kỳ lạ gì, tại sao cậu lại có vẻ mặt như vậy?
Cụ bị Tiêu Liêu dọa sợ, lập tức biến từ thú hình về hình người, ôm lấy vai Tiêu Liêu, trên mặt của con báo tràn đầy lo lắng hỏi: “A Kiều cậu sao vậy?”
“A?” Tiêu Liêu bị Cụ lắc tỉnh, kỳ quái nói: “Tôi, tôi không sao.”
“Không thể nào, A Kiều cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Vẻ mặt Cụ kiên quyết không tin câu này của Tiêu Liêu, lại nói: “Cậu vừa đột nhiên ngồi dậy, hét một tiếng, tuy rằng tôi không nghe rõ cậu hét cái gì, nhưng sau khi hét xong cậu vẫn luôn ngồi thế này, biểu tình rất kỳ lạ, cậu chắc chắn có chuyện muốn giấu ta.”
“Không, không có.” Tiêu Liêu cực kỳ không có chút tự tin nào khi nói câu này, bởi vì lời Cụ vừa nói, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra cậu khác thường, hiện tại lại phủ nhận, chỉ có thể cho thấy ngươi rất không đáng tin.
Quả nhiên, Cụ hoàn toàn không tin lý do thoái thác của Tiêu Tiêu, rõ ràng như vậy, hắn lại không ngốc, không được! Hôm nay nhất định phải biết cậu bị làm sao!
Sau đó Cụ quyết đoán biến về thú hình, nằm trên giường, liên tục dụi cái đầu to lông xù vào bụng Tiêu Liêu, còn lật người lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mại, đuôi ngoe nguẩy tới lui thu hút sự chú ý của Tiêu Liêu, một bộ thuận theo “ta nằm yên rồi ngươi mau tới sờ đi”.
Tiêu Liêu chớp chớp mắt, không tự chủ được ôm lấy đầu báo, bắt đầu thỏa mãn sờ sờ mèo lớn.
Cụ được vuốt lông đến thoải mái, cổ họng phát ra tiếng rù rì của mèo mặc dù vậy, hắn vẫn không quên tại sao mình lại làm vậy.
“A Kiều, nói cho tôi biết đi, vừa rồi cậu đang suy nghĩ cái gì?” Ngữ khí của Cụ có chút làm nũng, đầu báo chủ động cọ tới mặt Tiêu Liêu, còn vươn móng vuốt to bự vào trong tay Tiêu Liêu, xòe móng vuốt thành đóa hoa mai, rồi lại rút về, để cậu tùy tiện sờ đệm thịt trên móng vuốt.
Điều này ... mèo lớn làm nũng thật sự làm người ta không thể cưỡng lại được a! Làm sao có thể có một con mèo dễ thương như vậy chứ! Phạm pháp a! Quá đáng yêu rồi! Aaa –!
Đối mặt với con mèo lớn chủ động làm nũng này, Tiêu Liêu hiển nhiên dao động, thấy vậy, Cụ không ngừng cố gắng sử dụng các chiêu dính người làm nũng hắn từng gặp ra, hành động dữ dội như hổ, ách, là mèo, mèo đáng yêu, một giây sau Tiêu Liêu đã gục ngã.
Hay là, cứ nói cho hắn đi! Dù sao hắn đã sớm biết lai lịch của mình rồi, còn giúp mình che dấu. Hơn nữa Kiều Kiều coi như là chị dâu hắn, đều là người một nhà, tuy lý trí nói cho cậu biết Kiều Kiều có khả năng mang thai, có thể, nhưng trực giác lại rất thẳng thắn nói cho cậu biết Kiều Kiều tám chín phần mười đã mang thai!
Nếu thực sự đang mang thai, chắc chắn khi bụng to hơn hoặc sắp sinh sẽ không dấu được nữa, nếu là như vậy, còn không bằng nói chuyện này cho Cụ biết, đến lúc đó để hắn giúp đỡ, bởi vì đây là thế giới mà á thú sẽ không sinh con, lỡ như Kiều Kiều mang thai mà bị coi là dị loại thì toi rồi.
Có một số thời điểm, thà nghĩ rằng thế giới này tồi tệ hơn chút, còn hơn là mạo hiềm lớn như vậy.