Cho nên trong lòng hắn thật sự cũng không bình tĩnh, ngay khi Tiêu Liêu xác nhận Kiều Kiều thật sự có thai, thật sự không lừa già dối trẻ (童叟无欺), hắn rất kích động, chỉ là không biểu hiện rõ ràng ra ngoài như Sơn mà thôi.
“Hả? Thì ra Tiểu Tiêu không phải là bị ngươi cướp từ bộ tộc khác tới hả?” Sơn vẻ mặt ngốc nghếch.
Mà Cụ nghe thấy, mặt biến sắc, lông trên mặt gần như biến đen, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không phải, không phải, không phải! Ngươi sao còn nghĩ như vậy! Có phải muốn đánh nhau không hả?”
“Lực chú ý của ngươi đi đâu vậy, ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi đấy, nghĩ đi đâu thế, trọng điểm ở chỗ nào hả.” Cụ lấy ngón tay chọc vào trán Sơn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*
*恨铁不成钢 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Sơn rõ ràng đang ở trong hình thú, lại bị Cụ chọc vào trán đẩy ngửa ra đằng sau. Hắn sợ tới mức lập tức dùng móng vuốt dày che lại chỗ bị chọc, cúi đầu rụt rè nhìn Cụ.
Nhưng càng nhìn Cụ lại càng tức giận, đây là có chuyện gì? Hắn sao lại đột nhiên trở nên như này?
Cuối cùng Cụ vẫn là mệt mỏi ôm trán, định từ bỏ việc sửa sai cho Sơn, có lẽ lúc này hắn vẫn chưa tỉnh táo trong niềm vui được làm ba, hơn nữa đầu óc hắn lúc này khẳng định không được bình thường nên Cụ không muốn so đo với hắn.
“Hai chúng ta dừng đề tài này đi, ngươi nếu muốn biết thì cứ hỏi vị kia trong phòng của ngươi, đừng hỏi ta với A Kiều là xong, hiện tại, ngươi nhanh đi ăn cơm đi, đừng nói chuyện với ta nữa được không?” Mặc dù giọng điệu của Cụ rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng cho Sơn biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, khuôn mặt u ám theo.
“À.” Sơn cũng không nói gì, gật đầu chuẩn bị đi vào nhà ăn cơm.
Cụ rất hài lòng với hành động này, đi theo vào nhà, vừa lúc đứa nhỏ mới tỉnh lại, Tiêu Liêu đang ôm nó đút cho ăn, Cụ đi đến bên cạnh Tiêu Liêu chơi đùa với đứa nhỏ.
Một trận tung hoành buổi sáng thật ra cũng không mất nhiều thời gian, Tiêu Liêu cùng Cụ còn có Kiều Kiều vẫn theo lịch trình bình thường đến nhà trẻ, ban đầu Sơn rất miễn cưỡng rời khỏi Kiều Kiều, nhưng những lời của Cụ đã biến sự miễn cưỡng của hắn thành quyết định đau lòng rời đi.
Trong khoảng thời gian này, hắn phải dẫn theo một nhóm thiếu niên mới lớn đi săn thực chiến, đều là người dưới trưởng của Để, nếu hắn không dám đi thì ngày sau đừng mong nghĩ muốn sống tốt, cha hắn với ba hắn đều hướng về chú Để đó——
Nếu như trước kia hắn ở trong đội săn bắn không có việc gì, chỉ cần nhanh chóng bắt được con mồi, là có thể trực tiếp trở về cùng Kiều Kiều, nhưng bây giờ ——nửa ngày cũng không trở về, hắn vừa nghĩ đến liền cảm thấy khổ sở.
“Được rồi, Sơn Lang ngoan.” Kiều Kiều ôm lấy đầu của Sơn đã biến trở lại hình dạng gấu trúc khổng lồ, dịu dàng an ủi: “Hôm nay không phải là lần đầu tiên anh dạy tiểu thú nhân cách bắt mồi trong thực chiến sao?”
Hừ! Điều đáng buồn chính là đây! Hắn ngày đầu tiên dẫn theo nhóm thú nhân nhỏ đi săn trong thực chiến thì được biết tin vui rằng người thân của mình vừa phát hiện có thai, a——thật khó chịu. Đôi tai của Sơn nhỏ cụp xuống.
Cảnh giới làm nũng của Sơn đã đạt đến trạng thái thượng thừa, không thèm để ý việc có bao nhiêu bạn nhỏ đang vây quanh mình lúc này, vẫn vùi cái đầu tròn của mình vào tay của Kiều Kiều, không có đè lên Kiều Kiều chỉ là không chịu rời đi, còn liên tục phát ra âm thanh chỉ có trẻ con mới có thể phát ra.
“Được rồi——” Kiều Kiều thở dài, nâng đầu gấu trúc khổng lồ lên, ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Sơn Lang là thú nhân lợi hạt nhất trong lòng em, bây giờ anh đi dạy mấy đứa nhỏ đi săn, vừa lúc có thể tích lũy kinh nghiệm, đợi con của chúng ta lớn lên, anh sẽ tự mình dạy cho Tinh Nhi với nó tất cả kỹ năng săn bắt được không?”
“Nếu như sinh ra là phân loài hoặc là giống cái, thì anh nhất định phải dạy dỗ Tinh Nhi thật tốt, để nó có thể bảo vệ em trai em gái của mình, anh nguyện ý để cho giống cái nhỏ nhà mình bị người khác bắt nạt sao?”
Vốn dĩ Sơn không hứng thú lắm với việc dạy thú nhân nhỏ, nhưng Kiều Kiều nói đúng, đến lúc đó lỡ như đứa nhỏ là phân loài hoặc giống cái nhỏ, đến lúc trưởng thành cũng không dễ dàng can thiệp, lúc này phản ánh được công dụng lớn nhất của việc nuôi dưỡng tiểu nhân thú mạnh mẽ, chính là để bảo vệ em trai em gái!
Hơn nữa vừa nghĩ tới đứa nhỏ sinh ra có thể là phân loài hoặc giống cái nhỏ hắn cảm thấy rất vui vẻ, nháy mắt khơi dậy tinh thần chiến đấu mãnh liệu của một người cha yêu con, đôi tai nhỏ của hắn lập tức dựng đứng, bất kể như thế nào, hắn cũng phải tìm cách để đứa nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn, để bảo vệ em gái em trai nhỏ.
Ánh mắt Sơn dần trở nên kiên quyết, chỉ thấy sắc mặt của hắn nghiêm túc, gật đầu thật mạnh, đứng dậy ngay ngắn xoay người lại, quay đầu gần nhẹ với Kiều Kiều, sau đó đè thấp tứ chi, giống như mũi tên rời cung lao ra ngoài.
Nhìn từ xa, có vẻ như một chiếc bánh bao lớn màu đen trắng đang chạy trên mặt đất, bản thân Sơn cảm thấy tư thế chạy của mình rất mạnh mẽ khí phách, nhưng trên thực tế nhóm người xem phía sau lại không cảm thấy được bánh bao lớn này có sức mạnh bao nhiêu, ngoại trừ Kiều Kiều cùng Tiêu Liêu cảm thấy đáng yêu ra, thì những người khác đều giống Cụ, đó chính vô cảm (mặt không biểu tình).- Đọc miễn phí tại TᎽT
Sơn đi rồi, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, nhưng khi những bạn nhỏ buổi chiều trở về nhà, Sơn xem như nổi tiếng rồi.
Bởi vì tất cả tiểu thú nhân sau khi về nhà đều chia sẻ việc này với cha mẹ của mình, còn ngây thơ hỏi cha mẹ chúng rằng người lớn cũng sẽ biến thành hình thú làm nũng với ‘mẹ/cha’ sao? Đó không phải việc trẻ con mới làm thôi sao? Hóa ra người lớn cũng có thể làm nũng giống như trẻ con, nhưng vì sao họ chưa bao giờ thấy anh Cụ làm nũng với anh Tiêu bao giờ?
Câu hỏi này thật sự làm khó* nhóm phụ huynh, ai mà chưa từng làm chuyện trẻ con bao giờ đâu, ai cũng không thể đảm bảo sau khi trưởng thành sẽ không làm những chuyện trẻ con đó, nhưng vì hình tượng của mình trong mắt đàn con, nên tất cả bọn họ đều rất kiềm chế, kết quả là hành động lần này của Sơn đã phá vỡ hình tượng uy nghiêm hoàn mỹ của họ trong lòng bọn trẻ.
*一个头两个大(coll.) để cảm thấy như thể đầu của một người có thể nổ tung
Tuy rằng là trẻ con rất dễ dàng qua loa tắc trách (搪塞), nhưng hành động của Sơn đã khiến nhiều bậc cha mẹ nhớ kỹ, đều cảm thấy Sơn tuy rằng là người tốt nhưng có lẽ suy nghĩ của hắn vẫn hơn non nớt, nếu không cũng không ở trước mặt bọn trẻ làm ra hành động ngây thơ như vậy, dù sao thì Sơn cũng vô tình làm mất mặt rất nhiều người.
Buổi chiều sau khi tiểu thú nhân đều rời đi, Tiêu Liêu vốn rất vui vẻ nhưng vừa thấy mặt trời lặn ở phía tây cùng khói bụi bắn tung tóe trên mặt đất có thể nhìn thấy từ những ngọn núi chạy điên cuồng từ xa, trong lòng cậu ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, cậu mặt nghiêm túc kéo Kiều Kiều ngồi ở trên ghế chờ Sơn tới đón người.
Tiêu Liêu ôm con trai cả của Kiều Kiều là Tinh Nhi trong tay, một bên cùng Kiều Kiều ở bên cạnh cùng nhau trêu chọc Tinh Nhi, một bên chú ý ngước mắt nhìn cổng lớn, nhìn thấy phong thái uy nghiêm toát ra từ ánh mắt của Cụ, tóc gáy cậu dựng đứng lên, đột nhiên rất muốn thay Sơn cầu nguyện một chút.
Sơn vốn đang hưng phấn vừa lao đầu vào nhà trẻ, thì bắt gặp nụ cười tự tiếu phi tiếu* của Tiêu Liêu, lập tức dừng chân lại, cẩn thận đứng lên biến trở về hình người, chậm rãi đi tới bên cạnh Kiều Kiều.
*似笑非笑 (tự tiếu phi tiếu) có nghĩa là: trông giống như đang cười, thực tế lại không phải. Ở đây, “Tự” nghĩa là dường như, hình như, trông giống như. Nét mặt “tự tiếu phi tiếu” thường ẩn chứa một số hàm ý.
Kiều Kiều thấy Sơn đến, thuận tay lau mồ hôi trên trán cho hắn, hỏi: “Sơn Lang hôm nay có mệt không? Anh muốn ăn cái gì không, trở về em làm cho anh được không?”
“Không mệt, thấy em anh dù làm cái gì, thì đều cảm thấy thoải mái dù có mệt mỏi thế nào.” Sơn cười toe toét, để lộ hàm răng trắng lớn.
Kiều Kiều bị lời này của hắn làm ngượng ngùng, cúi đầu nhíu mày, cố nén nụ cười trên môi: “Nói cái gì vậy.”
Đây là cao thủ, rất giỏi ăn nói, Tiêu Liêu chấm điểm cao cho khả năng ngôn ngữ của Sơn. Nhưng việc có thể giỏi ăn nói có ngăn cản việc hắn khỏi việc giáo dục sức khỏe trong thời gian tới cho Kiều Kiều khi mang thai không? Thì không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
“Anh Sơn Tử, ta biết ngươi vừa biết Kiều Kiều mang thai, hôm nay khẳng định sốt ruột muốn về nhà để sống thế giới của đôi vợ chồng trẻ, nhưng em nghĩ ta cần phải nói cho ngươi một số chuyện cần chú ý, tuy rằng ta đã nói qua cho Kiều Kiều, nhưng ta cảm thấy vẫn tốt hơn là nói lại cho anh, hy vọng ngươi không cảm thấy ta phiền.” Mặc dù lời nói của Tiêu Liêu rất uyển chuyển, nhưng giọng điệu của cậu lại rất kiên quyết.
“Được được được, ngươi nói, ngươi nói, ta nhất định nghe tử tế.” Không ai quan tâm đến Kiều Kiều hơn Sơn, mà Tiêu Liêu người mà cha hắn cho là không tồi nói với hắn cách chăm sóc Kiều Kiều tốt hơn, hắn đương nhiên sẵn sàng lắng nghe.
Đối với thái độ của Sơn, Tiêu Liêu cảm thấy rất hài lòng, không có gì hài lòng hơn một người sẵn sàng lắng nghe lời khuyên của bác sĩ: “Kiều Kiều thật may mắn khi gặp được ngươi.”
“Còn phải nói.” Sơn nhanh chóng trả lời, một bộ dạng tự đắc chọc người khác đến bật cười.
“Được rồi, ngươi nghe đây, ngươi nhất định phải nghiêm túc chấp hành những lời ta nói tiếp đây.”
“Ôi ôi! Ngươi nói ngươi nói, ta sẽ nhớ kỹ.”
“Thứ nhất, trong ba tháng đầu, ba tháng cuối cùng một tháng rưỡi sau khi sinh không thể làm chuyện phòng the, còn thời gian khác thì có thể thoải mái, biết chưa?” Tiêu Liêu giơ ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc, còn nói thêm: “Cho dù trong thời gian ba tháng đầu có thể phóng túng một chút nhưng chỉ là phóng túng một chút mà thôi, ngươi không thể giống như một con gấu không có tố chất đói khát ba năm năm làm chuyện bậy bạ không chừng mực, hiểu chưa?”
Mặc dù nói thẳng ra làm người ta rất xấu hổ, nhưng trước đây hắn đã từng nghe cha nói những lời tương tự, biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên gật đầu tỏ ý đã nghe.
“Thứ hai, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể mệt mỏi, không được vận động mạnh, không được để tâm trạng của em ấy liên tục không tốt.” Tiêu Liêu thở dài nói với Sơn: “Lời trước hai ngươi nghe quen tai* rồi, nên hẳn đều biết, nhưng phía sau thì ngươi phải nghe kỹ ta nói, tâm trạng của người mang thai trong suốt thai kỳ rất quan trọng, nếu tâm trạng liên tục ở trong trạng thái xấu, khi đó đứa nhỏ có thể sẽ không giữ được, cho dù có giữ được thì đứa nhỏ cũng không tốt, phát triển không tốt, khả năng sinh non rất cao, thậm chí khi sinh ra sẽ bị dị tật, ví dụ như ở dạng người sẽ có miệng ba cánh của hình thú thú nhân, hoặc cằm trông khác với những người khác, vân vân.”
*耳濡目染-mưa dầm thấm đất; nghe quen tai, nhìn quen mắt; thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng
“Nếu không tin, thì ngươi có thể tự mình lặng lẽ đi tìm chú Liễu xác minh một chút.” Tiêu Liêu chỉ hướng của Liễu Phong, Sơn theo bản năng quay đầu nhìn sang.
“Thứ ba, chú ý chế độ ăn uống, ăn nhiều bữa nhỏ, đa dạng thực phẩm, từ nay ăn nhiều rau trái cây cùng gan động vật, hơn nữa rau không được nấu quá chín, em ấy nếu muốn ăn cái gì thì ngươi tận lực thỏa mãn, nhưng nhất định tránh trà, rượu, cua, tôm cùng một số loại thực phẩm khác, tránh xa những loại thuốc có tác dụng lưu thông máu loại bỏ ứ đọng.”
Tiêu Liêu chỉ Cụ, tiếp tục nói: “Ngươi nếu như bình thường bị thương cần uống thuốc, thì trực tiếp tìm chú nhờ chú giúp, khi nào lành vết thương không cần phải dùng thuốc thì lại xuất hiện trước mặt Kiều Kiều nhà ngươi.”
“Những thuốc phá thai đó có hại cho thai nhi, mặc dù có những người nhạy cảm với chúng có người không, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, khi cần thiết thì phải áp dụng chính sách một kích cỡ phù hợp với tất cả, để cho tương lai Kiều Kiều không phải đến hiệu thuốc của chú Liễu, trong đó thuốc gì cũng có, chưa biết chừng sẽ có một số loại ảnh hưởng xấu đến cơ thể của Kiều Kiều, chúng ta có thể tránh thì tận lực tránh.”
*不怕一万, 就怕万一: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất hay Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất.
Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ, “nhất vạn” chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may: Nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).
Sơn vừa nghe đã toát mồ hôi hột, hắn chỉ biết Kiều Kiều đang mang thai và phải được chăm sóc đặc biệt, nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều thứ phải chú ý đến như vậy, hơn nữa hậu quả của việc không chú ý thật sự rất đáng sợ.