Trang Tử nghe vậy cúi đầu nhíu mày, vừa định mở miệng lại bị Liễu Phong cướp lời.
“Cậu vẫn nên nghe rõ chuyện này trước đi. Là đứa nhỏ nhà cậu đang xem lò nung thì phát hiện có một thứ bị vùi ở góc tường. Ai cũng đi hết chỉ có mình nó đứng ở đó. Là Cụ phát hiện được sau đó mới đào thứ kia lên giúp nó. Cuối cùng không biết vì sao lò nung lại bị sập. Là Cụ bảo vệ con của cậu đến phút cuối cùng nó mới không mất một cọng lông, cọng tóc. Mà kết quả Cụ lại hôn mê ở đây.”
Liễu Phong nhìn thoáng qua Cụ, lại quay đầu nói với Trang Tử: “Tôi nghĩ nếu không phải vì đứa nhỏ nhà cậu thì dựa vào bản lĩnh của Cụ, nó đã có thể thoát khỏi lò nung sắp sập kia một cách dễ dàng.”
“Tôi biết. Chuyện này vì Tiểu Miên Miên nên tôi rất biết ơn anh ta đã cứu tiểu Á Chủng nhà tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức bồi thường. Nếu như không nhờ anh ta, chỉ sợ…” Trang Tử nhìn thoáng qua thằng nhóc trong ngực mình, vẻ mặt hơi sợ hãi.
“Cũng không phải nói nhất định phải bồi thường, tôi chỉ muốn cậu nhớ kỹ ân tình của thằng bé.” Liễu Phong đi đến bên cạnh Trang Tử, nghiêng đầu nhẹ giọng nói với hắn: “Thân là một người từng trải, tôi nhìn ra được cậu vẫn luôn tìm mọi cách tiếp cận Tiểu Tiêu. Mà hẳn là cậu cũng biết, Cụ có tâm tư gì với Tiểu Tiêu...”
Liễu Phong còn chưa nói xong đã bị Trang Tử ngắt lời, hắn nghiêm túc nói: “Những gì tôi nợ anh ta, tôi sẽ trả nhưng chuyện này không ai nợ ai. Cuối cùng Tiêu Liêu chọn ai là lựa chọn của cậu ấy. Ngài không thể dùng sự áy náy của tôi đối với Cụ để buộc tôi lùi bước. Cho nên rất xin lỗi! Tôi không thể đồng ý với ngài.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải tôi muốn lấy chuyện này ra để ép buộc cậu rút khỏi cuộc chiến này mà tôi chỉ muốn cậu nhìn rõ, giữa hai người, ai mới là người quan trọng hơn trong lòng Tiểu Tiêu. Cho dù Cụ đang trong lúc thoái hóa thì thế nào? Thằng bé là con nhà chúng tôi, là kiêu ngạo của chúng tôi, không hề thua bất cứ kẻ nào. Nó xứng đáng được Tiểu Tiêu thích.” Sắc mặt Liễu Phong cũng không hề thay đổi, đáp lời hắn.
Khi Trang Tử còn muốn trả lời Liễu Phong thì một giọng nói lo lắng cắt ngang lời của hắn.
“Đại Phong! Cụ! Con trai tôi! Nó bị sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Lan Loan từ ngoài cửa chạy vọt vào, loạng choạng nhào tới cạnh Cụ nắm tay hắn, hai mắt rưng rưng.
“Phong à, Tiểu Phong, em mau nói cho anh biết đi! Rốt cuộc Cụ bị gì, sao nó lại nằm bất động ở đây? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Phong, em nói cho anh biết đi!” Hốc mắt Lan Loan đỏ ửng, rưng rưng nước mắt, giọng run rẩy mang theo sự nức nở.
Để theo phía sau, lặng lẽ ôm bả vai an ủi Lan Loan. Chỉ là ánh mắt hắn cũng không tự chủ được nhìn Cụ chằm chằm, vô thức siết chặt tay.
Mà Trang Tử thấy cảnh này thì rũ mi mắt, không lên tiếng nữa. Dưới tình huống này, hắn cũng không tiện tranh cãi với người khác, chung quy là hắn đuối lý.
“Tước tiên anh đừng vội, ổn định tâm trạng đã rồi em từ từ nói cho anh nghe. Cụ không sao, anh phải tin tưởng em.” Liễu Phong cũng đi tới nắm chặt mấy ngón tay lạnh buốt của Lan Loan.
Sau đó, hắn dùng giọng điệu ổn định kể lại nguyên nhân và hậu quả của vấn đề này một lần nữa.- Ứng dụng TᎽT
“Nghe nói lò nung kia bỏ hoang lâu lắm rồi, họ vẫn muốn san bằng nhưng vẫn chưa làm cho nên mới xảy ra chuyện hôm nay. Nhưng mà anh yên tâm, em kiểm tra cho Cụ kỹ rồi. Ngọai trừ đầu bị sưng to thì không còn vết thương nào khác. Em tin chỉ cần máu bầm trong đầu thằng bé tan, cục u kia hết sưng thì có thể tỉnh lại. Cho nên trước tiên anh đừng nóng vội, em để Tiểu Tiêu đi nấu thuốc rồi.”
“Đúng vậy, em đừng lo! Có Phong ở đây, Đại Phong sẽ không sao đâu, em phải có lòng tin chứ. Đại Phong là một đứa trẻ ngoan, thường xuyên làm việc thiện nên sẽ được đền đáp. Thằng bé sẽ không sao đâu, em đừng lo quá!” Để khom người ôm chặt Lan Loan vào lòng, Lan Loan cũng không kiềm chế được mà vùi mặt vào lồng ngực hắn, cố gắng đè nén tiếng khóc nức nở.
“Nhưng… Nhưng em sợ. Em biết thằng bé là một đứa trẻ ngoan nhưng em vẫn lo. Em sợ thằng bé ngủ mãi ở đây không động đậy, không gọi em là ba nữa. Em thật sự rất sợ, em chưa bao giờ thấy thằng bé như vậy. Nó cứ nằm ở đó không nhúc nhích, không mở mắt nhìn em, ngay cả một lời cũng không nói. Đại Thạch Đầu, làm sao bây giờ? Em sợ.”
Những lời này của Lan Loan khiến hốc mắt của Để và Liễu Phong đều đỏ lên.
“Đừng sợ, đừng sợ! Đại Thạch Đầu ở đây, Đại Thạch Đầu ở bên cạnh em này. Đại Phong là một đứa trẻ ngoan, thằng bé chắc chắc có thể tỉnh lại. A Phong cũng sẽ chữa trị cho nó thật tốt. Đừng sợ, nhé!” Để nhẹ nhàng vuốt lưng Lan Loan, dịu dàng an ủi hắn.
“Đúng, đúng. Em sẽ chữa trị cho thằng bé thật tốt. Cho dù anh không tin anh trai em thì cũng phải tin y thuật của em chứ. Em đã chữa khỏi nhiều người như vậy rồi. Anh phải tin em chắc chắn sẽ trị khỏi cho Đại Phong.” Liễu Phong khịt mũi, hít sâu một hơi, vội vàng tiếp lời anh mình.
“Còn có cháu, cháu cũng sẽ cố gắng chăm sóc Cụ thật tốt. Chú biết cháu cũng biết chút y thuật mà. Cháu sẽ phối hợp với chú Liễu, chắc chắn có thể chữa khỏi cho Cụ. Chú chờ một chút được không? Do Cụ cứu người nên mệt mỏi, muốn nằm nghỉ ngơi một thời gian. Chờ khi anh ấy nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tỉnh dậy.” Tiêu Liêu bưng một chén thuốc đi tới, khẩn thiết nói với Lan Loan.
“Đúng, còn có Tiểu Tiêu giúp em, anh nhất định phải tin tưởng hai người bọn em.” Liễu Phong giữ chặt tay Tiêu Liêu giống như tìm được bạn đồng hành cùng đứng trên một chiến tuyến.
“Phong nói rất đúng, Tiểu Tiêu chăm sóc người khác như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Đại Phong. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực chữa trị, chăm sóc cho thằng bé thì chắc chắn nó sẽ khỏe lại nhanh thôi. Nếu Đại Phong tỉnh dậy thấy em lo cho nó mà sinh bệnh thì nó sẽ đau lòng. Em cũng không thể để con vừa mới khỏe lại đau lòng mà nghỉ ngơi không tốt đúng không?”
Họ chỉ có thể tiếp tục cố gắng, tranh thủ khuyên Lan Loan. Vì trong chuyện này sốt ruột lo lắng cũng vô dụng, việc họ có thể làm chính là tích cực phối hợp điều trị và kiên nhẫn chờ đợi. Tuy rằng cậu cũng rất lo lắng nhưng trong nhiều người như vậy, cậu vẫn phải làm người lý trí nhất. Nếu không đến lúc đó chuyện sẽ càng rối hơn.
“Không phải em không tin mọi người, em vẫn luôn tin tưởng mọi người nhưng bây giờ lòng em vẫn rất khó chịu. Em… Chỉ là em vẫn rất lo lắng cho thằng bé nên không kiềm chế được. Em biết, lời mọi người nói em đều hiểu. Nhưng mà…”
“Không sao, không sao! Em lo lắng, sợ hãi, muốn khóc vậy thì cứ khóc đi! Anh sẽ luôn ở bên em, anh vẫn luôn ở đây. Có anh ở đây, em không cần sợ gì cả.” Để khom lưng đặt một nụ hôn an ủi lên đôi mắt đẫm lệ của Lan Loan.
Tiêu Liêu lặng lẽ nhìn Lan Loan được Để ôm vào lòng an ủi, không hiểu sao lại cảm thấy tự trách. Nếu cậu không đưa đám nhóc đến đó chơi cũng không xảy ra chuyện này, Cụ cũng không đến mức...
Tiêu Liêu càng nghĩ càng cúi đầu, vẻ mặt càng lúc càng hiện rõ sự tự trách và mất mát. Lúc này Liễu Phong đi đến bên cạnh ôm bả vai cậu, ôn hòa nói: “Cháu đang tự trách cái gì vậy? Cháu đã làm tốt rồi, không cần phải tự trách mình nữa.”
“Nhưng nếu không phải...”
Tiêu Liêu vừa muốn nói gì đó nhưng đã bị Liễu Phong che miệng, Hắn nói: “Nếu không cái gì? Nếu cháu không đưa bọn trẻ đến đó thì cũng không xảy ra chuyện này đúng không?”
Tiêu Liêu bị che miệng mất mát gật đầu.
“Đồ ngốc, cháu cũng đâu đoán được mấy chuyện này. Ban đầu cháu chỉ muốn đưa bọn nhỏ đi mở mang tầm mắt, tiếp thu kiến thức, hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện này. Chắc chắn cháu cũng không muốn như vậy.” Liễu Phong dịu dàng xoa đầu Tiêu Liêu.
Trong nháy mắt, Tiêu Liêu cảm thấy rất tủi thân, ủ rũ nói: “Vâng, cháu… Cháu không muốn. Cháu cũng không muốn Cụ xảy ra chuyện như vậy.”
“Cho nên tai nạn vĩnh viễn vẫn là tai nạn. Cháu không biết nên mới gọi là tai nạn. Nếu là tai nạn vậy thì có liên quan đến cháu sao? Tai nạn có tồn tại vì cháu không?”
Tiêu Liêu lắc đầu.
“Vậy thì đừng tự trách nữa. Bây giờ chú Lan của cháu đang mất khống chế, nếu cháu lại ở đó tự trách mình vậy thì chú Để chăm sóc ba người rất vất vả. Đi đi! Đi đút thuốc cho Cụ đi, lát nữa sẽ nguội mất.” Liễu Phong cười xua tay bảo cậu đi cho Cụ uống thuốc.
“Dạ.” Tiêu Liêu gật đầu, tâm trạng cũng ổn định. Đúng, cậu không thể làm rối đầu trận tuyến. Nếu không đến lúc đó chú Để sẽ rất vất vả, vì có chuyện phiền phức mà chăm Cụ không tỉ mỉ nên cậu đành phải đích thân chăm sóc Cụ thật cẩn thận. Chỉ có như thế mới có được hy vọng lớn nhất. Cậu phải chăm sóc Cụ thật tốt, không thể nản lòng mãi. Không thể nản lòng như vậy!
Tiêu Liêu tìm được mục tiêu cho mình thì trong chốc lát, lòng tràn đầy ý chí. Cậu bưng chén thuốc đi tới bên cạnh Cụ, nói với Để: “Chú Để, chú giúp cháu đỡ anh ấy dậy một lát, cháu cho anh ấy uống thuốc.”
“Chú đến, chú đến!” Lan Loan đẩy Để ra sau, cố gắng đỡ Cụ lên để Tiêu Liêu tiện cho hắn uống thuốc.
Sau đó Tiêu Liêu cẩn thận thổi nguội thuốc mới đưa đến bên miệng Cụ, cạy miệng hắn đút thuốc vào từng chút một. Mà Cụ cũng nuốt thuốc theo bản năng. Thấy vậy, Tiêu Liêu rất hưng phấn nhưng cố gắng đè nén phấn khích để chia sẻ niềm vui sướng trong lòng với Lan Loan.
“Chú Lan, chú thấy không? Cụ còn nuốt được, có nghĩa là còn cứu được. Chỉ cần có thể ăn uống được thì có thể đảm bảo sức khỏe của anh ấy không sao. Cụ còn trẻ, cơ thể anh ấy khỏe mạnh, khả năng khôi phục sẽ rất lớn. Chỉ cần chúng ta chăm sóc thật tốt, chắc chắn anh ấy sẽ khỏe lên.”
“Thật sao?” Lan Loan cũng ngạc nhiên.
“Dạ!” Tiêu Liêu gật đầu rất mạnh: “Không ăn cơm sẽ chết đói. Chỉ cần còn ăn được, anh ấy vẫn có thể sống. Chỉ cần còn sống, hy vọng sẽ rất lớn.”
Tuy rằng những lời này của Tiêu Liêu rõ ràng là nói nặng tình huống của Cụ nhưng bây giờ chỉ cần nói Cụ có thể khỏe lên, Lan Loan đều cảm thấy vui vẻ. Mặc kệ trong lời nói của cậu còn mang theo từ nào khác, Lan Loan chỉ nắm bắt những từ tốt nhất, không nghe rõ những từ khác nữa.
“Bây giờ đến lúc ăn cơm rồi. Cháu đi làm chút thức ăn mềm và bổ dưỡng cho anh ấy. Chú nên lau mình cho Cụ, bẩn như vậy chắc chắn anh ấy ngủ không ngon. Anh ấy yêu sạch sẽ như vậy, không thể để lúc anh ấy tỉnh lại thì phát hiện mình biến thành một con báo dơ.”
Lời nói dí dỏm của Tiêu Liêu làm cho Lan Loan bật cười. Hắn giơ tay lau bụi trên mặt Cụ, cười nói: “Cũng đúng, chú đói rồi. Mà thằng bé ăn nhiều vậy nên chắc chắn cũng đói. Hơn nữa nó còn yêu sạch sẽ như vậy, chắc chắn bị bẩn cũng không vui.”
“Vậy chúng ta về nhà đi, nơi này của Phong không có chỗ nấu cơm. Chúng ta đem thuốc về nhà mới tiện chăm sóc Đại Phong.” Để đề nghị.
“Cũng đúng, ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà. Về nhà em sẽ tắm rửa cho thằng bé. Giống như khi nhỏ chơi bẩn cả người về cũng để em tắm rửa cho nó. Cháu và chú Để nấu cơm, chú tắm rửa cho nó. Khi bé cũng vậy, chú tắm rửa cho nó, chú Để thì nấu cơm. Tắm xong thì cơm nước cũng xong xuôi.”