Lưu An An giơ tấm hình đã cũ kỹ lên, bên trong là một cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt của cô ấy sáng như sao trời khiến người ta vừa nhìn đã thích, hận không thể dâng hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho cô ấy.
Thế nhưng người mang gương mặt giống cô gấy ấy đến tám chín phần là cô lại có số phận hoàn toàn trái ngược.
Từ nhỏ cha không yêu mẹ không thương bị hành hạ đối xử tệ bạc mà lớn lên, sau này lấy được người mình yêu, cứ tưởng khổ đã qua hạnh phúc sẽ tới, ai ngờ trong tim của chồng cô lại chứa người phụ nữ khác, hơn nữa người này còn vô cùng giống cô.
Diệp Bắc Minh nhìn tấm hình trên tay Lưu An An mà nổi cơn bạo nộ.
“Trả cho tôi!”
Anh toang nhào tới muốn đoạt lại nhưng cô đã nhanh chóng tránh né.
“Ha ha, người mà Diệp Bắc Minh yêu nhất cơ đấy! Chẳng phải khi theo đuổi tôi, anh đã nói người anh yêu nhất là tôi sao? Diệp Bắc Minh, rốt cuộc chữ yêu nhất này của anh có chút giá trị nào không vậy?”
Diệp Bắc Thần bị thái độ mỉa mai của Lưu An An chọc giận, anh nhào tới muốn túm lấy cô nhưng cô lại như một con cá trơn tuột nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công của anh.
“Anh không được tới đây, nếu không tôi sẽ xé bỏ nó đấy.”
“Cô dám! Cô mà xé nó tôi giết cô!”
Vì một tấm ảnh mà giết cô sao?
Lưu An An nở một nụ cười chua chát, chỉ với một tấm hình đã thâm tình đến vậy, khi người thật xuất hiện anh còn điên cuồng đến mức nào?
“Nói cho tôi biết người trong hình là ai, tôi sẽ trả cho anh.” Lưu An An cố nén run rẩy mà hỏi.
Tính ra cô cũng thật đáng thương, người ta thì tìm đến tận chỗ kẻ thứ ba để đánh ghen, còn cô thì phải cầm một tấm hình để ép chồng mình khai ra tình nhân, thử hỏi có người vợ nào thảm thương hơn cô không?
“Không liên quan tới cô! Lưu An An, nếu cô còn muốn yên ổn làm vợ của tôi thì tốt nhất nên an phận, nếu không tôi sẽ...”
“Anh sẽ thế nào? Ly hôn tôi à?”
Lưu An An cắt ngang lời Diệp Bắc Minh đang định nói.
Cô nghĩ anh không dám ly hôn với mình, bởi vì hai người đều dấn thân vào giới giải trí, nếu chuyện anh vì một người phụ nữ khác mà bỏ cô bị tuông ra ngoài, sự nghiệp của anh cũng gặp tổn hại.
Thấy cô dám uy hiếp mình, Diệp Bắc Minh tức giận đến mức bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trán, cô nghĩ nếu không có nhược điểm có lẽ anh đã xông vào đánh cô rồi.
Lưu An An nhếch môi cười nhạo một tiếng rồi giơ tấm hình lên chuẩn bị xé bỏ, Diệp Bắc Minh vội hét lên:
“Tôi nói! Đúng! Cô ấy mới là người tôi yêu nhất, từ trước tới giờ người tôi yêu chỉ có một mình Lệ Phương, còn cô chỉ là một mặt hàng thế thân tặng kèm thấp kém! Cô lấy tư cách gì so sánh với cô ấy? Càng không có tư cách giận dỗi đâu, cô nên nhớ cô có địa vị như hôm nay là vì kết hôn với tôi, chỉ cần tôi nói một tiếng, sau này cô đừng hòng có chỗ đứng trong giới giải trí!”
Lưu An An lảo đảo lùi ra sau, toàn thân cô lạnh ngắt rã rời phải dựa vào vách tường mới có thể đứng vững.
Người đàn ông trước mặt này đã thề non hẹn biển với cô hiện tại lại nói cô chỉ là thế thân, vậy những lời yêu thương anh từng nói là gì đây? Rác rưởi sao?