Diệp Bắc Minh lái xe đến đoàn phim, khi thấy anh xuất hiện, cả trường quay đều trở nên ồn ào, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lưu An An.
“Nghe nói Lưu An An mặt dày bám lấy Diệp Bắc Minh nên anh ấy mới cưới cô ta, nhưng bây giờ xem ra lời đồn cũng không đúng lắm, nếu không sao anh ấy lại tới đoàn phim tìm vợ mình chứ?”
“Thế thì cũng chưa chắc, cô không nhìn thấy hàng thật đang ngồi ở bên kia sao? Đến tìm ai vẫn không nói trước được đâu.”
Lưu An An vừa mới trang điểm xong, thấy mọi người xôn xao cũng nhìn qua, vừa thấy Diệp Bắc Minh tới, lòng cô đột nhiên căng thẳng.
Từ trước đến giờ anh chưa từng đến thăm đoàn phim của cô, hôm nay vừa biết Lệ Phương là biên kịch, anh lại tới, không cần nghĩ cũng biết người anh muốn gặp là ai rồi.
Nhưng nếu anh đến tìm Lệ Phương ngay lúc này thì danh dự mặt mũi của cô đều sẽ vứt sạch, anh thật sự không hề nghĩ đến lòng tự trọng của cô một chút nào sao?
Và đúng như Lưu An An dự đoán, Diệp Bắc Minh nhìn đảo một vòng quanh trường quay, bỏ qua ánh mắt phẫn nộ và uất ức của vợ mình mà trực tiếp tiến tới chỗ của Lệ Phương.
“Anh không ngờ em lại là biên kịch phim truyền hình đấy? Chẳng phải em theo học chuyên ngành mỹ thuật sao?”
Lệ Phương đang thảo luận kịch bản với đạo diễn thì nghe thấy giọng của Diệp Bắc Minh vang lên bên tai, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại nhìn sang Lưu An An ở phía sau.
Ánh mắt của cô đang hướng về hai người họ.
Đạo diễn nhận được tín hiệu của Diệp Bắc Minh nên biết điều đứng dậy nhường chỗ cho anh, anh cũng không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Lệ Phương, hành động này khiến nhân viên và diễn viên đang có mặt trong trường quay lại được một phen ồn ào.
“Chậc chậc, trông họ xứng đôi chưa kìa, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.”
“Chứ sao nữa, nếu không phải ai kia ỷ vào gương mặt hàng giả của mình leo lên giường anh Bắc Minh thì có lẽ bây giờ họ đã kết hôn rồi.”
“Ôi thôi mặt mày giành giật đồ của người ta nhưng rồi đến cuối cùng vẫn bị bỏ thôi, nhìn cách Bắc Minh cười nói vui vẻ với Lệ Phương lại lạnh nhạt với cô ta sẽ rõ.”
“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Nghe những lời sỉ nhục từ miệng người khác, Lưu An An rất muốn tiến lên tát cho mỗi người một cái, nhưng cô không thể làm vậy, bởi vì lúc này bụng của cô đột nhiên ẩn ẩn đau.
Cô nhịn nhục là một chuyện nhưng cố tình lại có người không muốn để cô yên, Quỳnh Lam nhìn Diệp Bắc Minh và Lệ Phương cười nói vui vẻ, trong lòng chứa một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, cô ta không dám gây sự với Lệ Phương, vì thế bèn chĩa mũi dao sang Lưu An An.
Cô ta hùng hổ tiến tới chỗ của cô, khoanh tay trước ngực mỉa mai:
“Hàng giả mãi mãi là hàng giả, cho dù có là vợ chính thức cũng không dám xông tới đánh ghen, ngẫm lại cũng thật tội nghiệp.”
Lưu An An ngẩng đầu lên nhìn Quỳnh Lam, thấy trong mắt cô ta tràn ngập vẻ khiêu khích và chế nhạo, cô cũng không kìm được kích động mà nhếch môi cười nói:
“Nhưng ít ra tôi cũng là vợ chính thức, đâu như cô, rõ ràng thích Diệp Bắc Minh muốn chết lại không là cái gì trong mắt anh ta cả, so với tôi cô còn đáng thương hơn đấy.”
Chát!
Quỳnh Lam đột nhiên vung tay lên tát vào mặt Lưu An An một cái, toàn bộ người trong trường quay kể của Diệp Bắc Minh cũng đưa mắt nhìn qua.