Trông tài nhân, địa vị của ngài có thể chọn bốn cung nữ hai thái giám. Ngài mới chọn được bốn người, chi bằng để nô tài đề cử cho ngài thêm hai người nữa?” Nguyên Bảo lại gần mách nước.
“Vậy thì làm phiền công công.” Tống Thần Tinh cười cảm ơn. Nguyên Bảo chọn thêm một cung nữ và một thái giám, còn đích thân cùng Tổng Thần Tịnh về thiền điện.
“Tổng tài nhân này, mấy người mà nô tài đề cử đều từ sở Nội Vụ mà ra. Trước đây không làm ở xưởng thêu thì cũng ở xưởng nhuộm, xuất thân đơn giản, biết làm việc, ngài dùng những người này chắc chắn sẽ muốn sao được vậy.” “Được công công săn sóc khiến ta cảm kích vô cùng. Vân Nhiễm, mau mang khối ngọc bội thượng hạng mà ta mang từ nhà đến ra đây.” Tống Thần Tinh không hiểu tại sao Nguyên Bảo lại chú ý đặc biệt đến mình, chẳng lẽ chỉ vì túi tiền ban nay?
“Không không nô tài nhân một túi tiền là đủ rồi, nếu lấy tiếp là thành tham ô đó. Buổi sáng Đại cung nữ Thanh Ngọc bên người Tiêu Quý phi đến tìm nô tài, dặn nô tài chọn cho ngài mây hạ nhân dê dùng, nô tài nghe xong nào dám lơ là. Ngài cứ yên tâm sai bảo bọn chúng là được, giờ thì nô tài xin phép cáo lui, bởi vẫn còn hai vị thải nữ chưa được chọn người.”
Sau khi Nguyên Bảo rời đi, Vân Nhiễm tò mò đi tới hỏi: “Chủ tử, chẳng lẽ người ban vòng ngọc cho ngài lần trước cũng là Tiêu Quý phi sao? Nàng ấy đối xử với chủ tử tốt ghê.” “Không phải, vòng ngọc là đối thủ của Tiêu Quý phi - Thục phi đưa. Em có thấy ta đang rơi vào tình thể tiến thoái lưỡng nan không?” Tống Thần Tinh cười khổ. Tiêu Quý phi cũng thật lạ, tự nhiên lại quan tâm đến nàng như vậy, chẳng lẽ chỉ vì câu nói đùa kia của Hoàng thượng mà nàng ấy đã coi nàng là người sẽ gả cho đệ đệ mình thật ư? Đúng là khiến người ta khó hiểu.
Mấy cung nữ thái giám mà Nguyên Bảo đề cử đều đã chờ ở ngoài thiền điện. Ngoại hình của bốn cung nữ đều rất bình thường, vóc dáng cũng tương đối thấp bé. Tống Thần Tinh liền đặt tên cho bốn người học theo bốn hướng Đông - Tây - Nam - Bắc. Hai thái giám thì một người tên là Bình Hỉ, một người tên là An Thuận.
Nàng theo thông lệ ban thưởng cho họ, lại dặn dò vài câu rồi để bọn họ tự đi làm việc của mình. Vân Nhiễm ngồi thu xếp quần áo trang phục trong cung, cảm khái nói: “Chủ tử nhìn chất vải của đống quần áo này đi, ngay cả dịp Tết phu nhân tiểu thư trong phủ còn hiếm khi được dùng đồ tốt đến vậy, thế mà hôm nay em lại được dùng.” “Sau này em sẽ quen thôi. Hiện tại ở Bích Dao Cung, sáu cung nữ thái giám kia đều do em chỉ huy, em phải có khí thế của một Đại cung nữ, không được để người khác ức hiếp. Ở lâu mới biết lòng người, tuy nói bọn họ là người do Nguyên Bảo đề cử, xuất thân đơn giản không có chỗ dựa, nhưng chúng ta cũng không thể tin hoàn toàn, em vẫn phải có biện pháp đề phòng thích hợp.” Tống Thần Tinh dốc lòng dạy bảo, kiếp trước Vân Nhiễm không sống được đến khi nàng phong phi nên không có cơ hội làm Đại cung nữ quản lí một cung.
“Vâng, em biết rồi.”
Bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng hai người cũng thu dọn xong xuôi. May mà Tống Thần Tinh mang rất ít đồ vào cung, địa vị tài nhân này cũng không được ban thưởng nhiều lắm, nên sắp xếp khá nhanh.
Đúng lúc này An Thuận đi vào bẩm báo. “Thưa chủ tử, cung nữ Tử Yên ở cung Thục phi nương nương tới bái kiến.”
Thục phi? Nàng ta phải người tới đây làm gì? Tống Thần Tinh không dám sơ suất, vội vàng bảo cung nữ Tây Thu đi chuẩn bị trà bánh, còn mình thì đích thân ra cửa nghênh đón.
“Tử Yên bái kiến Tổng tài nhân, Tổng tài nhận phúc thọ an khang.” Cung nữ Tử Yên cười hành lễ. “Tỷ tỷ mau đứng dậy đi.” Tống Thần Tinh đỡ nàng ta dậy.
Tử Yên mắt to mày rậm, khuôn mặt tròn trịa, trông rất ôn hoà, “Tổng tài nhân nói vậy nô tì nhận không nổi, sao nô tì đảm đương được chức tỷ tỷ này chứ? Nô tì nghe theo lệnh của Thục phi nương nương tới đưa chút lễ mọn cho Tổng tài nhân. Thục phi nương nương nói ngài mới vào hậu cung, nhất định sẽ thiếu thốn trong việc chi tiêu hàng ngày, vậy nên đã phái nô tì mang tới một ít.”
“Thục phi nương nương đối xử với ta tốt thế này, ta thật không biết nói gì hơn, phiên cung nữ Tử Yên thay mặt ta cảm tạ Thục phi nương nương, ngày mai ta sẽ trực tiếp đến thỉnh an để cảm ơn Thục phi nương nương.” Tông Thân Tinh rụt rè nói.
Tử Yên cười: “Nhất định nô tì sẽ chuyển lời giúp Tổng tài nhân. Nếu ngài không còn dặn dò gì khác thì nô tì xin được cáo lui.”
Vân Nhiễm đưa Tử Yên đi ra ngoài, tất nhiên lại không thiếu được một túi tiền. Lúc trở lại, Vân Nhiễm chỉ chỉ về hướng Tây nói nhỏ: “Lại đi sang bên Quan tài nhân kìa!” Tất nhiên Tống Thần Tinh đã đoán được, Thục phi làm mọi việc đều chu toàn không kẽ hở, sao có chuyện đối xử bên trong bên khinh được chứ? Nhưng một tài nhân nho nhỏ như nàng mà cũng khiến Thục phi nhớ thương sao?
Nghĩ đến ngày hôm nay Hoàng thượng bị việc quân làm bỏ lỡ tuyển tú, không thể tự mình chọn mấy người vừa ý, người bị Hoàng thượng tự mình chọn trúng như nàng liền trở nên cực kì chói mắt.
Quả là người tình không bằng trời tính, nàng một lòng cầu được làm người bình thường, không bị người khác chú ý. Nào ngờ Tiêu Mặc Trì kia đã hoàn toàn phá hỏng dự định của nàng. “Chủ tử, Thục phi nương nương đưa vải vóc, hương liệu, còn cả ít son phấn. Ngài định xử lí những thứ này ra sao?” Đông Hạ cùng Nam Xuân bưng đồ của Thục phi tới hỏi. “Cất vào trong kho trước đi, nhớ để riêng với đồ mà ta mang đến.” Tống Thần Tinh nhướng mày, phất tay ra lệnh.
Lần này nàng vừa mới vào cũng đã có quá nhiều rắc rối. Vốn dĩ phải tần vị ngũ phẩm mới được làm chủ một cung, nhưng Thục phi lại cho các nàng ở riêng một cung. Tiêu Quý phi thì thằng nàng một lúc lên hai cấp. Qua mấy việc này, chỉ sợ người phụ nữ trong cũng đều lập tức biết có một người tên là Tông Thân Tinh.
Ngày mai đến chỗ Tiêu Quý phi thỉnh an, không biết nàng còn phải đối mặt với bao nhiêu ánh mắt thiện ác khó phân nữa đây? Càng nghĩ Tống Thần Tinh càng mệt mỏi, kiếp trước đầu đá mấy năm, đến kiếp này vẫn phải tiếp tục ư?