Tuy nhiên, khi hai “cha con” trở về nơi ở, chuẩn bị vào nhà, bọn họ bị nhân viên ở hiện trường chặn lại.
“Xin hai vị chờ một chút.”
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Trình hỏi.
Thường thì sau khi chương trình bắt đầu ghi hình, tổ đạo diễn sẽ không xuất hiện hoặc làm gián đoạn quá trình.
“Thực ra, theo quy định của chúng tôi, trong quá trình trải nghiệm cuộc sống kéo dài một tuần của minh tinh và con cái trong chương trình, ba ba cần phải kiếm tiền để nuôi gia đình thông qua công việc tương ứng. Việc Lâm Mạt Mạt đi bán phế liệu không phù hợp với quy định của chương trình, cho nên, số tiền 28.5 tệ mà cô bé kiếm được coi là thu nhập “vi phạm quy định”, chương trình sẽ tạm thời thu giữ.”
Hai mươi mấy tệ, không chỉ đối với Lâm Trình là một minh tinh mà đối với một người lớn bình thường cũng không phải là cái gì quá lớn, việc chương trình tạm thời thu giữ số tiền này cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng qua quá trình này, khán giả trước màn hình sẽ biết việc bán phế liệu là hành động cá nhân của Lâm Trình và con gái, không phải là sắp xếp của chương trình. Nếu sau này có gì bất lợi thì chuyện này sẽ không liên quan đến chương trình.
“!” Khi nghe nhân viên nói xong, Lâm Mạt Mạt cảm thấy như bị sét đánh ngang tai.
Tiền mà bé vất vả kiếm được sẽ biến mất?!
Lâm Mạt Mạt nhìn những nhân viên đang nghiêm túc, sau đó lại nhìn Lâm Trình, trong lòng bé nghĩ Lâm Trình có lẽ cũng không quan tâm đến số tiền này, cả người lập tức uể oải.
“Trong số 28.5 này, có 16 tệ là để trả cho bà Trương, vậy em có thể chỉ giao 12.5 tệ được không?” Lâm Mạt Mạt đề nghị với nhân viên.
Nhân viên nghe, nghĩ yêu cầu của Lâm Mạt Mạt cũng khá hợp lý, thu mười mấy hai chục tệ cũng không có sự khác nhau mấy, vì vậy anh ta gật đầu nói: “Được.”
“Vậy được.” Lâm Mạt Mạt nhìn Lâm Trình với ánh mắt đau đớn.
Lâm Mạt Mạt nghĩ giây tiếp theo Lâm Trình sẽ giao số tiền đó cho nhân viên.
Nhưng mà, Lâm Trình không làm như vậy.
“Tôi không nghĩ chúng tôi cần phải trả số tiền này lại cho chương trình.” Lâm Trình nói với những người trong tổ đạo diễn, khuôn mặt anh không giống như đang đùa hay đang diễn kịch.
Khi nghe lời Lâm Trình, mọi người trong tổ đạo diễn đều ngẩn ra: Họ nghĩ việc tịch thu một số tiền vài chục tệ nên là chuyện rất dễ dàng, không ngờ Lâm Trình lại không chịu hợp tác.
Dù cho là một minh tinh đã hết thời, cũng không thể thảm như vậy, đến nỗi phải rối rắm về vài mấy chục tệ đúng không?
Trong lòng mấy người tổ đạo diễn thầm chửi.
“Số tiền này của các người được liệt vào hạng mục thu vào không hợp lý của hợp đồng chương trình, cho nên mớᎥ cần phải tịch thu, hơn nữa chỉ là tịch thu tạm thời, sau khi ghi hình xong sẽ trả lại.” Nhân viên ho nhẹ một tiếng, nói.
“Không hợp lý chỗ nào?” Lâm Trình hỏi lại.
“Cái này à, liệt vào không phù hợp với quy định của chương trình, cho nên chính là không hợp lý.” Nhân viên căng da đầu tiếp tục nói.
“Tôi đã xem qua các quy tắc trong hợp đồng của chúng tôi và chương trình, bên trong hình như cũng không có điều khoản này.” dừng một chút, Lâm Trình lại nói: “Trong hợp đồng nói tiền thu được trong khi ghi hình chương trình, vì bảo đảm trải nghiệm chân thật nhất, minh tinh không được thông qua các con đường phi pháp vi phạm quy định hoặc lợi dụng hiệu ứng minh tinh kiếm tiền, con bé bán phế phẩm kiếm được tiền, cũng không vi phạm hai quy tắc trong hạng mục hai.”
“Này……” Nhân viên bị Lâm Trình nói mấy câu thì á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhìn tổ đạo diện phía sau xin giúp đỡ.
Mọi người trong tổ đạo diễn không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau, lấy hợp đồng mẫu ra để xem lại, quả nhiên, nội dung trong đó không khác gì những gì Lâm Trình đã nói.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Trình.
Ai mà ngờ Lâm Trình đã tự đọc hợp đồng và ghi nhớ toàn bộ nội dung chứ! Ngay cả bug cũng được tìm được!