“Trí Viễn, chúng ta bên nhau ba năm rồi, chẳng lẽ anh không hiểu em sao?”
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hoắc Miên, cười nói: “Tôi thật sự không hiểu cô, nữ thần Hoắc, nếu không phải có chuyện tối hôm qua thì tôi còn cho rằng cô là một tiên nữ trong trắng, nâng trong lòng bàn tay cưng chiều dỗ dành. Nào ngờ nữ thần trong lòng tôi đã bị người ta… ngủ từ bảy năm trước. Khi đó cô bao nhiêu tuổi? Mới có mười tám tuổi thôi. Hoắc Miên, bây giờ tôi mới phát hiện cô là một đứa con gái dễ dãi như thế, khó trách tại sao cô lại ở chung với tôi, hóa ra là tôi nhặt giày rách người ta bỏ lại.”
Ninh Trí Viễn cố ý nhấn mạnh hai chữ “giày rách”.
Y tá Hà Mạn đứng bên cạnh lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đối mặt với lời nói ác độc của Ninh Trí Viễn, Hoắc Miên không có nhiều khổ sở, chẳng qua là cảm thấy hơi đau lòng.
Một người đàn ông nhìn dịu dàng lại nói ra lời nói thô bỉ như vậy…
Hoắc Miên hơi thất vọng nhìn Ninh Trí Viễn, từ từ nói: “Trí Viễn, ai cũng có quá khứ, đó là chuyện cũ, em và Tần Sở…”
“Im miệng! Đừng nói với tôi về bạn trai cũ của cô, tôi ghê tởm anh ta, có gì đặc biệt hơn người đâu, lái Audi R8 thì giỏi lắm à? Nếu cô thích thì cô đi tìm anh ta làm hòa đi, đừng tới tìm tôi nữa.”
“Trí Viễn, có thể bây giờ anh còn chưa đủ tỉnh táo, em biết anh rất tức giận. Lúc tức giận, con người thường đưa ra những quyết định nông nổi. Anh nên bình tĩnh lại, sau đó em sẽ tìm anh nói chuyện.”
Dứt lời, Hoắc Miên xoay người đi…
Ninh Trí Viễn hơi buồn bực…
Anh ta theo đuổi Hoắc Miên trọn ba năm, năm đó chuyện này gây xôn xao toàn bộ Học viện Y.
Anh ta thật sự yêu cô, nhưng anh ta không thể nào chấp nhận được vị hôn thê của mình đã từng có một đoạn quá khứ chẳng mấy đàng hoàng.
Huống chi, người bạn trai cũ kia còn khiêu khích, nói hôm qua hắn còn hôn cô.
Phải biết rằng bọn họ yêu đương lâu như vậy, nhưng lại chưa từng ngủ chung với nhau lần nào. Bây giờ chênh lệch quá nhiều so với trước kia, chắc chắn trong lòng anh ta rất khó chịu.
“Bác sĩ Ninh, không nhìn ra được Hoắc Miên là một người phụ nữ tùy tiện như vậy, thật sự là đáng tiếc.” Hà Mạn bĩu môi nói nhỏ.
“Đáng tiếc cái gì?” Ninh Trí Viễn nhíu mày.
“Đáng tiếc cho người đàn ông tốt như anh, có nhiều y tá trong bệnh viện nói bác sĩ Ninh rất ưu tú đấy.” Hà Mạn nói đến đây, cặp mắt đào hoa lóe lên ý cười.
Ninh Trí Viễn nhếch môi…
Thật ra dáng dấp của Ninh Trí Viễn không tệ, thanh tú đẹp trai, giống như nam chính trong phim Hàn. Tại loại bệnh viện lớn này, phần lớn bác sĩ là đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thỉnh thoảng có một bác sĩ trẻ tuổi, tất nhiên là rất hiếm thấy.
Trước đây có vài y tá tỏ tình với anh ta, nhưng vì trong lòng anh ta chỉ có Hoắc Miên, hai người lại mua nhà chuẩn bị kết hôn, nên anh ta không dám nghĩ quá nhiều.
Bây giờ xảy ra việc này, anh ta thật sự nên suy nghĩ kỹ lại…
“Phải không? Thì ra tôi đây rất quý hiếm?” Ninh Trí Viễn cười nói.
“Đương nhiên rồi.”
Lúc Hà Mạn nói xong câu đó, Ninh Trí Viễn bỗng nhiên cúi đầu chạm vào môi cô ta, hỏi: “Có bao gồm cả cô không?”
Hà Mạn cười sung sướng híp cả mắt, sau đó trả lời khiêu khích: “Anh đoán xem?”
Phòng khám khoa ngoại thần kinh, Ninh Trí Viễn và y tá ve vãn nhau…
Khoa phụ sản, Hoắc Miên không có tâm tình làm việc, cũng không yên lòng, cả người đều không tập trung được.
“Hoắc Miên, tôi gọi cô mấy lần rồi?” Y tá trưởng hung dữ nói.