“Tôi thấy không giống đâu. Từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, anh ta không ra mặt một lần nào, hơn nữa gây chuyện xong còn chạy. Nếu không phải gây ra hậu quả quá xấu như vậy thì tôi thấy anh ta không định chịu trách nhiệm đâu.”
“Không phải, lúc đó đương sự của tôi quá sợ hãi, cậu ấy cũng là một sinh viên trong trường, người chết còn là bạn gái của cậu ấy, cậu ấy cũng rất buồn, cho nên cha mẹ cậu ấy nhờ tôi làm luật sư đại diện để khắc phục hậu quả. Thế này đi, cô Hoắc, chúng ta đều là người sảng khoái, tôi cũng sẽ không gạt cô, tiền bồi thường của hai người bị thương khác đều là năm trăm nghìn, trong đó còn có một người bị gãy chân. Nghe nói em trai cô đã thoát khỏi nguy hiểm, phẫu thuật rất thành công, tôi cho thêm cô một trăm nghìn, tổng cộng là tám trăm nghìn, vậy thì nhiều hơn cả hai người khác, cô thấy sao?”
“Tám trăm nghìn… ha ha… Tôi đây trả tám trăm nghìn, anh có thể cho tôi lái xe đâm một cái, đâm thành giống em trai tôi không?”
Sắc mặt luật sư La lập tức tối sầm: “Cô Hoắc, chúng tôi rất có thành ý. Chuyện đã xảy ra, chúng ta phải đối mặt. Cô phải biết rằng chúng tôi chỉ bồi thường cho cô gái đã chết kia tám trăm năm mươi nghìn. So ra mà nói, tám trăm nghìn của cô đã rất nhiều rồi. Hơn nữa, chúng tôi sẽ gửi tiền ngay vào thẻ, sẽ không kéo dài một ngày nào. Chẳng lẽ các cô không cần tiền sao?”
“So với tiền, tôi tin tưởng tôi càng cần kết quả công bằng hơn.” Hoắc Miên nhìn chằm chằm luật sư La, gằn từng chữ.
“Vậy ý của cô là…”
“Tôi không đồng ý giải quyết riêng. Tôi sẽ khởi tố lên tòa án. Theo luật giao thông hiện nay, đương sự của anh đã gây ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không chỉ say rượu lái xe mà còn bỏ trốn, phóng nhanh trong sân trường giới hạn tốc độ. Tôi tin tưởng thẩm phán sẽ cho tôi một cách giải quyết hợp lý.”
Lúc Hoắc Miên nói xong những lời này, luật sư La bỗng nhiên nở nụ cười.
“Ông cười cái gì?” Hoắc Miên tức giận hỏi.
“Tôi cười cô Hoắc thật sự quá ngây thơ, không ngờ bây giờ vẫn còn cô gái ngây thơ như cô.”
“Ông có ý gì?”
“Có lẽ cô Hoắc còn không biết hoàn cảnh của đương sự. Tuy đương sự Lã Nhất Cương của tôi chỉ là một sinh viên vừa tròn hai mươi mốt tuổi, thế nhưng cô biết cha mẹ cậu ấy làm nghề gì không?”
Hoắc Miên im lặng không lên tiếng, chờ nghe tiếp.
“Nói cho cô biết cũng không sao, cha mẹ cậu ấy đều là viên chức Sở Tài chính, người thân đều làm cán bộ, nói trắng ra là con cháu nhà quan. Người có ô dù lớn như vậy, cô cảm thấy có thể thắng kiện sao? Tôi khuyên cô nên thức thời, ngoan ngoãn cầm tiền bồi thường dàn xếp ổn thỏa thì hơn. Con gái nhà người ta chết cũng không thấy nói năng chính nghĩa như cô. Cô đừng tưởng rằng mình là Bao Thanh Thiên, đòi công bằng gì đó. Nói cho cô biết, trên thế này không có công bằng. Cô có tiền có quyền thì cô chính là trời. Cô không có tiền không có quyền, cô liền bị người ta giẫm đạp. Tôi nói những điều này sẽ làm cô khó chịu trong lòng, nhưng thế thì sao, đây chính là sự thật.”
“Có ô dù phải không? Tôi sợ chắc.” Hoắc Miên cười nhạt.
Sau đó, Hoắc Miên nói tiếp: “Đúng là ô dù của anh ta rất lợi hại, tôi thấy bộ giao thông và cảnh sát kéo dài tiến độ xử lý liền biết việc này không đơn giản. Nhưng như vậy thì sao? Anh ta có ô dù thì chúng tôi phải nuông chiều anh ta sao? Tôi không phải mẹ anh ta, dựa vào cái gì phải tha thứ cho anh ta? Khởi tố ra tòa chỉ là một trình tự, tôi cứ muốn làm đấy. Các người có thể lựa chọn dùng quan hệ, nhưng… ông đừng quên còn có truyền thông. Nếu truyền thông làm ầm ĩ vụ này, áp lực dư luận xã hội quá lớn, thì tôi muốn xem cha mẹ trâu bò của anh ta có thể bảo vệ anh ta tới khi nào. “
Hoắc Miên nói xong thì luật sư La đã toát mồ hôi.