Lấy tờ giấy kiểm tra sức khỏe của bệnh viện ra, Vương Tú Cúc vốn không biết chữ, bà ta đưa cho Lâm Bảo Đường đọc, sau khi Lâm Bảo Đường đọc xong, bà ta sững sờ một lúc, sau đó lại hiểu ra, bà ta lập tức nổi cơn điên, hét lên một tiếng chói tai, rồi nhào tới chỗ con trai giáng xuống hai cái tát.
Vết sưng trên khuôn mặt Lâm Vinh Đường còn chưa kịp tiêu thì giờ lại lập tức trở nên sưng to hơn.
Vương Tú Cúc dùng những lời nói khó nghe, bà ta chỉ thẳng vào mặt Đông Mạch mắng cô, mắng đến mức nước bọt văng tứ tung, mắng đến mức hàng xóm láng giềng xung quanh đều xúm tới, mọi người vào khuyên can, thì Vương Tú Cúc đã bật khóc, vừa khóc vừa kể lể cho mọi người nghe.
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Mạch, bọn họ luôn cảm thấy đứa con dâu Đông Mạch này là một người vợ tốt, vậy mà cô lại không thể sinh con được?
Ở nông thôn, lấy một người phụ nữ không thể sinh con, vậy thì lấy vợ còn có ích gì nữa?
Thím hai nhà họ Vương thở dài một hơi: “Đông Mạch, vấn đề này là lỗi tại cháu, tại sao cháu lại đi giấu diếm loại chuyện thế này được cơ chứ? Ai cưới vợ mà chẳng phải là để sinh con, nhưng cháu lại không có khả năng sinh con, vậy thì có thế nào cũng phải nói ra rõ ràng, còn đây chẳng phải là lừa gạt rồi sao?”
Đông Mạch không giải thích, cũng không nói gì thêm, cô chỉ đứng đó và ôm lấy con thỏ.
Những người khác nhìn thấy Đông Mạch như vậy, bọn họ lại cảm thấy buồn cười, bàn tán đủ thứ chuyện.
“Cô con dâu này chẳng phải đồ ngốc gì, cô ta chỉ biết ôm lấy con thỏ, mọi người nói thử xem cô ta đang muốn làm gì đây!”
“Chắc ý cô ta là, nếu không thể sinh con thì cô ta còn có thể sống cùng con thỏ đó mà?”
“Ôi thím Tú Cúc đáng thương, bà ấy vẫn luôn mong ngóng có cháu trai, vậy mà bây giờ đứa con dâu của bà lại không thể sinh con, mọi người nghĩ mà xem, thật đau lòng làm sao!”
“Mọi người thường nói đứa nhỏ Đông Mạch này tính tình rất tốt, lại chịu khó, một đứa con dâu ngoan như vậy, có bị mắng chửi cũng không lên tiếng, thì ra là bởi vì bản thân nó không thể sinh con nên mới không cãi lại, muốn trách cũng không được!”
“Ôi chao, tiếc thật là thế nào thì cũng không thể sinh, không thể có con đấy, thật là làm trì hoãn chuyện của nhà người ta mà!”
Đông Mạch nghe mọi người bàn tán như vậy, cô cũng không quan tâm, dù sao cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô nhất định phải vượt qua chuyện lần này, người khác nói gì thì cũng là chuyện của họ, cô không đau lòng cũng không cảm thấy chột dạ, cứ mặc kệ để bọn họ nói.
Đông Mạch chỉ im lặng ngồi trên chiếc giường đất ở phòng phía tây, ôm lấy con thỏ của cô.
Đến khi ánh chiều tà chiếu qua khung cửa sổ, cô mới thấy Lâm Vinh Đường bước vào.
Miệng Lâm Vinh Đường khô khốc, ánh mắt ảm đạm.
Anh ta nhìn cô, một lúc sau mới khàn giọng lên tiếng: “Đông Mạch, giờ em hối hận vẫn còn kịp, anh có thể đi cầu xin mẹ, quỳ gối xin mẹ đừng chúng ta phải ly hôn, có được không?”
Đông Mạch nhướng mày, cô khó hiểu nhìn anh ta: “Tôi có phải là nên cảm ơn anh đã rước tôi về nhà, đối xử với tôi như đồ bỏ đi không, hay là tôi còn phải quỳ xuống mà cảm tạ thần linh đã ban phước cho tôi được làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lâm mấy người?”
Lâm Vinh Đường có hơi tức giận: “Em ăn nói như vậy là sao hả? Việc gì mà phải làm lớn chuyện lên? Những ngày qua đang yên đang lành, sao lại cứ gây chuyện vậy chứ?”
“Mọi người thường nói đứa nhỏ Đông Mạch này tính tình rất tốt, lại chịu khó, một đứa con dâu ngoan như vậy, có bị mắng chửi cũng không lên tiếng, thì ra là bởi vì bản thân nó không thể sinh con nên mới không cãi lại, muốn trách cũng không được!”
“Ôi chao, tiếc thật là thế nào thì cũng không thể sinh, không thể có con đấy, thật là làm trì hoãn chuyện của nhà người ta mà!”
Đông Mạch nghe mọi người bàn tán như vậy, cô cũng không quan tâm, dù sao cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô nhất định phải vượt qua chuyện lần này, người khác nói gì thì cũng là chuyện của họ, cô không đau lòng cũng không cảm thấy chột dạ, cứ mặc kệ để bọn họ nói. Vương Tú Cúc dùng những lời nói khó nghe, bà ta chỉ thẳng vào mặt Đông Mạch mắng cô mắng đến mức nước bọt văng tứ tung, mắng đến mức hàng xóm láng giềng xung quanh đều xúm tới, mọi người vào khuyên can, thì Vương Tú Cúc đã bật khóc, vừa khóc vừa kể lể cho mọi người nghe.
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Mạch, bọn họ luôn cảm thấy đứa con dâu Đông Mạch này là một người vợ tốt, vậy mà cô lại không thể sinh con được?
Ở nông thôn, lấy một người phụ nữ không thể sinh con, vậy thì lấy vợ còn có ích gì nữa?
Đông Mạch chỉ im lặng ngồi trên chiếc giường đất ở phòng phía tây, ôm lấy con thỏ của cô. Đến khi ánh chiều tà chiếu qua khung cửa sổ, cô mới thấy Lâm Vinh Đường bước vào. Miệng Lâm Vinh Đường khô khốc, ánh mắt ảm đạm.
“Cô con dâu này chẳng phải đồ ngốc gì, cô ta chỉ biết ôm lấy con thỏ, mọi người nói thử xem cô ta đang muốn làm gì đây!”
“Chắc ý cô ta là, nếu không thể sinh con thì cô ta còn có thể sống cùng con thỏ đó mà?” “Ôi thím Tú Cúc đáng thương, bà ấy vẫn luôn mong ngóng có cháu trai, vậy mà bây giờ đứa con dâu của bà lại không thể sinh con, mọi người nghĩ mà xem, thật đau lòng làm sao!”
Trên gương mặt anh ta vừa xanh vừa bị sưng, bây giờ lại đang nổi cơn tức giận, còn bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào như vậy, làm cho anh ta trông rất buồn cười.
Đông Mạch cảm thấy buồn cười, cô bật cười: “Anh cảm thấy những ngày qua yên lành, nhưng tôi thì không cảm thấy vậy.”
Ánh sáng kia trông như một dải lụa lấp lánh mờ ảo, chiếu lên gương mặt trắng nõn, xinh xắn của Đông Mạch, làm cho cô càng thêm mờ ảo mà huyền bí, Lâm Quang Vinh nhìn Đông Mạch cười, đúng là vẻ đẹp mà anh ta chưa từng được thấy từ trước đến nay.
Trái tim anh ta co rút đau đớn: “Được, được, cô cứ đi đi, cô đi đi, mau cút đi!”
Anh ta gầm gừ như một con chó điên.
Đông Mạch lập tức đứng dậy, cô ôm lấy con thỏ rồi bước ra ngoài.
Hơn nửa ngày trời cô vẫn chưa ăn gì, nhưng cô không cảm thấy đói.
Cô đi thẳng ra phía sân, đi về phía sau thôn, ở phía sau thôn có một vùng cỏ hoang, có đống củi, còn có cả một cái hố lớn do người ta đào bới.
Cô đặt con thỏ xuống đất, rồi knhìn nó đang thử thăm dò và ăn cỏ khô.
Cô ngồi một mình ở đó, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía mặt trời đang dần buông xuống.
Đến khi tiếng sột soạt tới gần hơn, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn qua thì đã thấy Thẩm Liệt.
Thẩm Liệt im lặng nhìn cô.
Đông Mạch bắt lấy theo bản năng, hóa ra là một củ khoai lang nướng, khá to, vỏ khoai lang mỏng được nướng giòn, phần rìa bên ngoài được nướng cháy vừa phải.
Thẩm Liệt nở nụ cười ấm áp: “Vừa mới nướng xong, rất ngọt.”
Đông Mai cầm củ khoai lang, cô thì thầm nói: “Cảm ơn.”
Bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ trong bụi cỏ khô, ban đầu cô tưởng là tiếng của con thỏ nên không để ý tới.
Cô thầm nghĩ, thỏ con à hãy chạy đi, mày được tự do rồi.
Tao không thể bảo vệ mày lâu hơn được nữa đâu, nên mày hãy chạy càng xa càng tốt,
chạy vào một cái hang nào đó mà trốn đi, đừng bao giờ để người ta bắt được mày nữa.
Trời chạng vạng tối, thời tiết khô lạnh không có chút gió, những tia nắng chói chang cũng không thể làm thời tiết ấm hơn chút nào, anh đứng giữa đám cỏ hoang, lặng lẽ mỉm cười với cô.
Cô không lên tiếng.
Đứng cách khoảng hai mét, anh đột nhiên ném một cái gì đó về phía cô: “Cho cô đó.”
Mặt trời màu đỏ rực, ngôi làng cũng bị nhukốm thành một màu đỏ, cô yên lặng ngồi nhìn một vùng trời đỏ tươi.
Cô thầm nghĩ, bản thân cô thật sự quá cứng đầu, bởi vì cứng đầu nên mới bị cô đơn, dù cho con đường phía tmrước còn nhiều khó khăn, nhưng như vậy thì sao chứ, cô chỉ là không muốn tiếp tục chịu đựng.
Cô cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối.
Thẩm Liệt: “Đó không phải lỗi của cô, cả đời này cũng không cần thiết phải sinh con.”
Đông Mạch cắn môi, khóe mắt có hơi ươn ướt, trong lòng cô vô cùng xúc động nhưng lại không biết nên nói gì.
Sau khi bị nhiều người trong thôn không ngừng chỉ trỏ chế giễu, cô thật không ngờ lại có người nói với cô những lời này.
Thẩm Liệt nhìn về phía con thỏ to béo kia, chẳng trách không được người ta yêu thương, có điều thỏ con này lại vừa ngốc, vừa không biết sợ người, còn đang trừng mắt đỏ nhìn anh.
Anh nhìn con thỏ rồi nói: “Cô nuôi con thỏ này tốt thật đấy.”
Ngày hôm sau, Đông Mạch và Lâm Vinh Đường đi làm giấy chứng nhận ly hôn, sau khi làm xong giấy chứng nhận, Đông Mạch không trở về thôn Tùng Sơn mà đi thẳng về nhà ba mẹ cô, sau đó cô mới kể lại mọi chuyện.
Giang Xuân Canh tức muốn chết, anh ấy mắng Đông Mạch một trận: “Chuyện lớn như vậy mà em không nói với người nhà, bị người ta khi dễ còn không phải đáng đời? Em nghĩ nhà chúng ta không có ai hết à?”
Bên này mắng tơi tả, nhưng có người lại đi mượn xe lừa của người khác, thêm chiếc xe ở nhà mình, là thành hai chiếc xe lừa, anh ấy lại tìm thêm được bốn chàng trai khỏe mạnh thân thiết gần đó, tới giúp đỡ đi lấy của hồi môn về.
Lúc nãy, cái miệng rộng của Vương Tú Cúc đã khóc lóc kể lể, rêu rao khắp nơi chuyện Đông Mạch không thể sinh con, đi ra ngoài đường, vô tình gặp phải vài người quen, bọn họ đều dùng ánh mắt đánh giá Đông Mạch.
Sau khi Giang Xuân Canh nhìn thấy họ đi ngang qua, anh ấy xì một tiếng khinh bỉ: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì mà nhìn!”
Người anh thứ hai là Giang Thu Thu tính cách có phần điềm đạm hơn: “Mặc kệ bọn họ đi.”
Ngược lại, Đông Mạch không nói gì, bởi vì cô đã quen rồi.
Giang Xuân Canh nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của em gái mà không khỏi thở dài, lại cảm thấy đau lòng.
Thật là, tại sao em gái của anh ấy lại trải qua loại chuyện thể này chứ.
Giang Thu Thu nhìn em gái, anh ta có chút vụng về nói: “Em gái, em đừng lo, sau khi ly hôn, chúng ta sẽ tìm một người tốt hơn, thứ đàn ông ba chân không phải loại tốt lành gì, tìm được đàn ông hai chân mới là tốt nhất, nếu lỡ như không tìm được ai thì vẫn còn có anh của em ở đây, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu.”
Đông Mạch liền nở nụ cười: “Anh, anh yên tâm đi, sau khi ly hôn, trong lòng em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không giống như lúc trước, em luôn cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng điều quan trọng bây giờ chúng ta cần làm là phải đi lấy lại của hồi môn.”
Cả hai anh trai đều đồng thanh đáp: “Đúng, đi lấy lại của hồi môn!”
Xe lừa tiến vào con đường gập ghềnh ở thôn, không bao lâu sau đã đi đến thôn Tùng Sơn, còn chưa vào được thôn thì đã có tiếng của trẻ con hét lên đồ gà mái không biết đẻ trứng.
Sắc mặt Giang Xuân Canh tối sầm lại, anh ấy lớn tiếng quát: “Nhóc ăn nói bậy bạ cái gì đó, cẩn thận không anh mày đánh mấy nhóc một trận đấy!”
Bọn trẻ vội vàng bỏ chạy tán loạn, hai người anh trai lại bị chọc đến tức điên, mấy người trong thôn nhìn thấy cũng cảm thấy tức giận, ai cũng biết rằng Đông Mạch ở thôn Đông Quách là một cô gái xinh đẹp, cô lấy chồng ở thôn Tùng Sơn này, trong thôn cũng không phải chưa từng chứng kiến chuyện phụ nữ không thể sinh con, ly hôn hoặc nhận nuôi, nhưng bị bọn trẻ nói những lời khinh thường người khác như vậy, bọn chúng nghĩ Đông Mạch không có người nhà sao?
“Có ai trong số họ từng sỉ nhục em như vậy không?”
Hai người anh trai vẫn còn tức giận, mọi người kéo nhau đi một mạch vào trong thôn, đi tới nhà của Lâm Vinh Đường, bọn họ la hét muốn lấy lại của hồi môn, láng giềng tám hướng đã sớm đi theo xem kịch hay.
Cửa nhà Lâm Vinh Đường đã bị khóa, Giang Xuân Canh lại dùng chân đạp một cái, cánh cửa văng ra: “Mẹ nó, ông mày đến để lấy lại của hồi môn cho em gái, đây là không mkuốn cho người ta lấy lại đúng không?”
Cánh cửa kia đã tồn tại từ lâu, bị đạp như vậy thiếu chút nữa đã bị đổ.
Giang Xuân Canh cười chế nhạo một tiếng: “Chúng tôi đến đây để lấy lại của hồi môn của em gái, vậy mà nhà mấy người lại khóa cửa, đây là không muốn cho chúng tôi lấy lại đồ sao? Mười dặm tám thôn, có ai từng thấy cảnh ly hôn rồi mà vẫn còn muốn giữ của hồi môn của người khác như vậy chưa?”
Trong lúc anh ấy đang nói, sáu chàng trai cao to cường tráng đứng xếp thành hàng, chuẩn bị tư thế, như thể chỉ cần Vương Tú Cúc dám nói thêm một câu, thì bọn họ sẽ thẳng tay tặng cho bà ta một cái tát.
Phía bên này, Giang Xuân Canh hùng hổ dẫkn đoàn người tiến vào trong, bên phía nhà Vương Tú Cúc biết được tin tức cũng vội vàng chạy tới.
Vương Tú Cúc nhìn thấy mọi người tập trung xung quanh nhà bàm ta, tất cả đều đang xem kịch hay, bà ta lại nhìn về phía cánh cửa, đau lòng đến mức suýt bật khóc: “Các người muốn làm gì, muốn cướp bóc đấy à? Có ai đời lại như mấy người không chứ?”
Một người trong thôn cười nói: “Đừng nhắc đến những người không liên quan, có giỏi thì bà gọi con trai từ thủ đô của bà trở về đây đi!”
Vương Tú Cúc nhất thời có chút sợ hãi: “Đây là thôn của chúng ta, chúng ta gọi bí thư chi bộ tới, để bí thư bị bộ thôn chúng ta giải quyết!”
Nói rồi bà ta ra sức nháy mắt với thím hai nhà họ Vương đứng bên cạnh, thím hai nhà họ Vương hiểu ý, bà ấy nhanh chân chạy đi tìm bí thư thôn.
Lâm Vinh Đường tiến lên: “Anh, hôm nay hai người đến đây muốn lấy lại hồi môn, em nhất định không ngăn cả, chỉ có điều là —
Vương Tú Cúc lập tức choáng váng, mặc dù thường ngày bà ta rất kiêu ngạo phách lối, thế nhưng bà ta cũng rất sợ phải đánh nhau.
Bà ta nhìn trái ngó phải, những người hóng chuyện toàn là phụ nữ, trẻ con, người già, cũng có mấy người trẻ tuổi nhưng dường như bọn họ không có ý định tiến lên giúp đỡ, mà bên bà ta lúc này chỉ có một người đàn ông và con trai của bà ta, dù có thể nào cũng không phải là đối thủ của bọn chúng!
Vương Tú Cúc dù sợ hãi, nhưng bà ta vẫn có gan nói: “Các người muốn lấy lại đồ thì cứ việc lấy đi, nhưng đừng đánh người ở đây, tôi nói cho mấy người biết, con trai lớn của tôi đang ở thủ đô, còn người con trai thứ hai đang ở Lăng Thành, tôi đây không sợ mấy người đâu!”
Nhưng cái trò khoe mẽ phô trương địa vị của bà ta chỉ làm cho đám người Giang Xuân Canh được dịp bật cười: “Bà già, chúng tôi đây cũng không muốn đánh người, bà sợ cái gì? Hay bà đã làm chuyện có lỗi với ai rồi?”
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì Giang Xuân Canh đã nhổ nước bọt: “Cậu gọi ai cơ? Ai là anh của cậu?”
Lâm Vinh Đường nhíu mày, rồi lau mặt.
Giang Xuân Canh cười giễu cợt: “Đã ly hôn rồi thì đừng có tự nhận người thân! Ông đây đến để lấy lại của hồi môn, biết điều thì tránh qua một bên, đừng cản đường của ông mày!”
Lâm Vinh Đường đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt trông vô cùng khó coi, nhưng anh ta nhìn Đông Mạch đang đứng bên cạnh, cuối cùng cũng không nói gì, đành cố nhịn.
Thế là Giang Xuân Canh dẫn theo Đông Mạch, bọn họ đi vào chỉ và xác nhận, đây là đồ của chúng ta, chuyển đi, đây cũng là của hồi môn của chúng ta, chuyển đi, loảng xoảng, sáu chàng trai đã vác hết đồ đạc trong nhà chuyển ra ngoài.
Thậm chí đến cả nồi niêu xoong chảo cũng không buông tha.
Có một cái chậu, Giang Xuân Canh để cho Đông Mạch nhìn, Đông Mạch nói đó không phải của hồi môn, vậy là Giang Xuân Canh giẫm lên một cái, cái chậu nát bét.
Vương Tũ Cúc trơ mắt đứng nhìn mọi thứ trong nhà đều bị chuyển đi hết, đau lòng đến khó chịu, lại nhìn thấy cái chậu đã bị giẫm nát, bà ta tức điên gào lên: “Đây là nhà tôi, đây là của nhà tôi, các người tại sao lại dám giẫm lên thế hả, các người là bọn cướp bóc của cải, các người muốn làm gì giữa ban ngày ban mặt vậy hả, mấy người là một lũ ăn cướp”
Giang Xuân Canh: “Ôi, tại tôi không nhìn thấy, sao lại giảm lên thế này, ngày mai tôi sẽ đền lại là được.
Miệng nói vậy, nhưng anh ấy một phát đã bay cái bát sứ, bát sứ bị vỡ tan tành.
Nước mắt Vương Tú Cúc sắp rơi xuống: “Ông trời ơi, bà con trong làng ơi, mọi người tới đây mà xem, đây là bọn giặc Nhật vào thân cướp bóc, cửu mạng tôi, tôi không sống nổi mắt!”
Nói rồi bà ta ngồi bệt xuống dưới đất, khóc rống lên.
Lúc này, thím hai nhà họ Vương mới hỗn hển chạy về: “Bí thư không có ở đây, trong phòng làm việc cũng không chó ai!”
Đây là em vợ cũ ngày xưa của anh ấy, đã từng là người thân, bây giờ lại trở thành kẻ thù. Giang Xuân Canh vô cùng tức giận, nghĩ đến chuyện người đàn ông như vậy lại dám động tay động chân với em gái mình, anh ấy tức giận đến mức vung thẳng nắm đấm ra: “Xem ngày hôm nay tao có đánh chết mày không, dám đánh em gái tao, tao đánh chết mày!”
Vừa nói ra những lời này, mọi người xung quanh đều có chút kinh ngạc, bọn họ xì xào bàn tán.
Vương Tú Cúc: “Ai đánh? Sao cậu lại vu khống như vậy, ai đánh em gái cậu hả?”
Giang Xuân Canh đột nhiên hiểu ra, anh ấy nhìn về phía Lâm Vinh Đường: “Cậu là người đánh em gái tôi có đúng không?”
Lâm Vinh Đường mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt đứng yên, không nói lời nào.
Giang Xuân Canh nhướng mày: “Sao vậy, mấy người còn không chịu thừa nhận?” Lâm Vinh Đường đứng bên cạnh, âm thầm tiến lên: “Mẹ, mẹ bớt nói một câu đi!”
Vương Tú Cúc hoàn toàn tuyệt vọng, bà ta nhìn về phía mọi người trong thôn mà cầu cứu: “Mọi người nhìn xem, mọi người nhìn xem, bọn họ đang ức hiếp người kkia!” Giang Xuân Canh nghe vậy, anh ấy lại đá văng cái ghế gỗ: “Ức hiếp người? Không sinh được con thì không sinh được thôi, không sinh được con thì có làm sao, bàm xem em gái tôi là cái gì chứ, em gái tôi còn bị các người đánh cho thương tích đầy người, vậy mà bà vẫn còn mặt mũi để nói mấy lời đó à?!”
Giang Xuân Canh là một người ngang ngược, quê mùa, làm ầm ĩ vụ ly hôn lần, chỉ đánh nhau một trận thì có làm sao, tình tiết này rất bình thường, người nào muốn thì có thể đi lên đồn bảo cảnh sát rằng chuyện anh vợ đánh em rễ vì vụ ly hôn, nhưng hẳn là không ai muốn ra can thiệp giải quyết.
Miễn không đánh chết người là được.
Giang Thu Thu đứng bên cạnh muốn ngăn cũng không ngăn lại được, mấy người mà anh ấy dẫn theo trong thôn, bọn họ cũng thích ồn ào, bọn họ tiến lên ngăn cản những người của thôn Tùng Sơn lại.
Chỉ tội cho Lâm Vinh Đường không thể giãy dụa, cứ như vậy mà bị Giang Xuân Canh đánh thừa sống thiếu chất, hết đánh rồi đến đắm.
Vương Tú Cúc khác đến chết đi sống lại, bà ta tiều mạng bảo vệ con trai mình: “Con trai của mẹ, đau chết mắt, con trai của mẹ!”
Những người đứng xung quanh đều trợn tròn mắt, dù đánh nhau đến chết cũng không ai dám tiến lên, bọn họ đều là phụ nữ và người già, còn có hai đứa trẻ con, không ai có cái lá gan đó, bọn họ không muốn gây chuyện nên chỉ đứng đó trơ mắt nhìn.
Lưu Kim Yến đứng bên cạnh dùng sức nháy mắt với Đông Mạch, thì thầm nói: “Tốt xấu thì cô cũng đi khuyên nhủ một chút đi!”
Đông Mạch lại không cảm thấy đau lòng cho Lâm Vinh Đường, cô chỉ sợ chẳng may Lâm Vinh Đường sống dở chết dở, thì anh trai cô sẽ bị liên lụy, cô lập tức muốn bước tới nói chuyện.
Nhưng không ngờ rằng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quát lên: “Dừng tay lại!” Đông Mai quay qua nhìn, thì ra chính là Thẩm Liệt.