Ngực Lâm Vinh Đường đột nhiên trào lên một cơn tức.
Anh ta trời sinh tính nhu nhược, việc gì cũng luôn luôn nhường nhịn, chưa từng nổi giận, cho dù cô làm loạn đòi ly hôn, cho dù là bị anh trai cô đánh rất đau đớn, anh ta cũng cảm thấy, là anh ta có lỗi với cô, là anh ta xứng đáng nhận được.
Đông Mạch nghe nói vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, cô không phản ứng lại, củi đầu thu dọn bát.
Lâm Vinh Đường bị Đông Mạch coi như không có, tức đến đỏ mặt lên: “Đông Mạch, anh trai em đánh anh như vậy, anh cũng không tức giận, là anh có lỗi với em. Không chăm sóc tốt cho em, anh trai em đánh anh, anh không phản đối, nhưng hiện tại em định làm gì? Lâm Vinh Đường anh làm em chướng mắt sao?”
Đông Mạch cũng ngẩng mắt lên, lạnh nhạt quét anh một cái: “Mắc mớ gì đến anh.”
Chỉ có năm chữ.
Sau khi nói ra câu này, cô tiếp tục dọn bát của mình, rửa cần thận bát rồi úp ở bên cạnh, lại dùng lồng vải trắng đầy lên, cô nghĩ người bên trong công xã nhân dân đều là ăn đồ khô, người ta sẽ để ý tới, nhìn xếp sạch sẽ như vậy, có lẽ người ta càng sẵn lòng ăn.
Lâm Vinh Đường nghe thấy năm chữ kia, dừng lại một chút.
Gió lạnh thổi qua, trước ngực lẫn sau lưng anh ta đều rất lạnh, lại giống như người ta
khoét sạch, anh ta ngơ ngẩn nhìn Đông Mạch, người đã từng là vợ của anh ta.
Giống như không có lúc nào có thể so sánh rõ ràng hơn lúc này, cô thật sự không còn là vợ của mình nữa, không phải nữa rồi.
Cô từ bỏ cuộc sống tốt đẹp với anh ta, chấp nhận đứng dưới gió lạnh bị đông cứng, bởi vì cô chán ghét anh ta.
Lâm Vinh Đường bay hồn bạt vía ở đây, Đông Mạch cũng không phản ứng lại, cô coi anh ta như một gốc cây không lá là được.
Như bây giờ thấy người bên cạnh không nhiều lắm, tính ra, đã bán được hơn nửa nước cạnh trong thùng, chắc còn có thể bản được bảy tám bát nữa, cô múc một bát cho Thẩm Liệt, còn lại để bán hết, chắc nên đổi chỗ một cái, ví dụ như đến trước đồn công an.
Cô liền thu dọn, kéo xe lừa đi, tỉnh đi qua đồn công an, ai biết vào lúc này, có một người mặc kiểu ảo Tôn Trung Sơn từ trong công xã nhân dẫn đi ra, bộ dáng sạch sẽ, nhìn hơn 20 tuổi, đi tới phía Đông Mạch.
Đông Mạch nghĩ tới của làm ăn, vội vàng nở nụ cười với người ta: “Canh cá nàng, muốn nắm thủ hay không?”
Kiểu ảo Tôn Trung Sơn liền hỏi: “Mới không?”
Đông Mạch vội hỏi: “Đương nhiên là mới, cá là bắt dưới sông từ ngày hôm trước, hôm nay lúc gà gáy đã bắt đầu nấu rồi, anh xem, để trong thùng gỗ, dùng chăn giữ ẩm, mùi vị vẫn còn nguyên, không tin thì anh nếm thử xem.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn cười: “Được, tôi không cần nếm, hôm nay có mấy người ở huyện tới, muốn mời người ta một chút, tôi mua hết cho cô.”
Đông Mạch nghe vậy mừng rõ, nghĩ đến phần để lại cho Thẩm Liệt, anh có tới hay không là một chuyện, nhưng dù thế nào cô cũng phải để lại cho người ta, liền nói với kiểu áo Tôn Trung Sơn, cô phải để lại một bát.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn tưởng rằng Đông Mạch giữ lại cho mình ăn, cũng đáp lại, nói không cần một bát kia.
Bởi vì kiểu áo Tôn Trung Sơn muốn mang về căn tin cho khách ăn, Đông Mạch liền múc vào bát trước, sau đó dùng chăn che lại. Đông Mạch hầm một nồi canh lớn, lúc múc thấy lộ ra đây rồi liền dừng lại, cho nên dù là múc tới đây thùng, cũng không thấy cặn xương cá, mà mùi vị càng đậm đà hơn, nhìn một chút liền làm người ta muốn ăn,
Múc một bát xong, Đông Mạch mang thùng gỗ đi theo kiểu áo Tôn Trung Sơn kia, lúc đó, Lâm Vĩnh Đường vẫn ngơ ngác đứng đó.
Đông Mạch chỉ liếc mắt nhìn qua anh ta một cái, rồi thu hồi tầm mắt lại.
Tuy nhiên, lúc mới gặp, Đông Mạch lại cảm thấy trông anh ta rạng rỡ như ánh mặt trời.
Kì thật lúc trước gặp Lâm Vĩnh Đường, cô thấy Lâm Vinh Đường trắng trẻo, nhìn qua giống một người lịch sự. lúc nói chuyện cũng dịu dàng ôn hòa, nhà của cũng không tồi, gả cho người đàn ông như vậy rất tốt.
Về sau gả xong, cũng ngọt ngào tươi đẹp, không có gì không hài lòng cả, nhưng những ngọt ngào tốt đẹp đó, lại giống như hoa mùa xuân, cũng chỉ được vài ngày, chờ hoa tàn rồi, mới phát hiện đất đầy là khô héo úa còn có cả sâu.
Lúc lấy chồng còn hồ đồ, đến bây giờ đã nghĩ rõ ràng, có những ngày, dù có hưởng phúc, cô cũng không nhận được. Từ khi lấy tiền phải nhìn mặt người ta, số tiền kia dù có nhiều, tiêu cũng khó chịu.
Bản thân thức đêm làm canh cá, rao bán trong gió lạnh, Lâm Vinh Đường có thể cảm thấy dọa người, những cô không thấy dọa người, đồng tiền kiếm được dựa vào công sức của mình làm ra, sau này cô cũng tự tin tiêu pha.
Ngay sau đó cô mang theo thùng gỗ, nói chuyện với kiểu áo Tôn Trung Sơn, cũng miễn cưỡng lôi kéo làm quen, hỏi đồ ăn căn tin thế nào, kiểu áo Tôn Trung Sơn còn trẻ, thấy Đông Mạch trắng trẻo xinh đẹp, cũng có chút hảo cảm, liền nói thêm mấy câu.
Đông Mạch liền biết kiểu áo Tôn Trung Sơn tên là Lục Tĩnh An, hiện tại đi làm bên trong công xã nhân dân, mới được điều qua đây, mới làm việc, là trợ lý tài lương, công việc bình thường là phát tiền lương cho cán bộ công xã nhân dân, đến lúc trả lương, sẽ phối hợp với công ty lương thực và các thôn, đốc thúc thu thuế nông nghiệp.
Lục Tĩnh An nhìn Đông Mạch một cái, liền nói: “Vậy đến lúc đó cô có thể tìm tôi, tôi đã thân với công ty lương thực rồi, chỉ cần nói một tiếng thôi.”
Đông Mạch nghe rất hiếu kỳ: “Công việc này cũng rất quan trọng, hàng năm chúng tôi tới công ty lương thực giao lương thực đều phải xếp hàng.”
Đông Mạch nghe thấy nghĩ người ta rất lợi hại, vội cảm ơn.
Lục Tĩnh An: “Được, thật ra tôi vừa nghe đồng nghiệp nói canh cá cô không tồi, mới đi mua, chờ tới trưa đun lên, tôi cũng nếm thử.”
Nói xong, Lục Tĩnh An đưa cho Đông Mạch bốn đồng, Đông Mạch cảm thấy lượng vừa rồi cũng chưa tới tám bát, liền nói người ta mua nhiều, nên bớt cho năm xu, Lục Tĩnh An lại kiên trì trả lại: “Cô cố ý mang tới đây cho tôi rồi, bớt hai mao thôi.”
Thật ra Đông Mạch tới đây cũng không mang theo mấy hào, có hơi ngượng ngùng: “Vậy lần sau, tôi mời các anh một bát, nếu không thì tôi rất áy náy.”
Lục Tĩnh An: “Được, sau này cô đều tới đây bán canh cá sao?”
Đông Mạch: “Ngày mai tôi tới, sau này tới nữa hay không, phải xem có bắt được cá không đã.”
***
Đến bên trong căn tin, Lục Tĩnh An tìm tới một lọ sứ, Đông Mạch bỏ thùng lên, đổ toàn bộ canh cá vào bên trong, chỉ là lúc này canh cá không nóng mấy.
Đông Mạch giải thích: “Canh cá nhà tôi là công thức tổ truyền, nấu lửa vừa đủ, có lạnh cũng không bị tanh, lúc ăn vẫn thấy nóng như mới nấu.”
Đông Mạch đi theo Lục Tĩnh An vào công xã nhân dân, Lâm Vĩnh Đường đứng ở đó, chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, anh ta nhìn thấy nhân viên tài lương công xã nhân dân nói chuyện với Đông Mạch, anh ta biết người kia tên Lục Tĩnh An, mới tới, người cũng không tệ lắm, cũng chưa kết hôn.
Sau này anh ta là kế toán trong thôn, trước đó ba anh ta đã nói hết một lượt quan hệ xã hội trong công xã nhân dân rồi, chỉ là người ta vẫn không biết anh ta.
Anh ta cũng nhìn ra, Lục Tĩnh An rất thích Đông Mạch, nếu tiếp tục phát triển tiếp, cũng không phải là không thể.
Đông Mạch ơi Đông Mạch, anh ta biết ngay, Đông Mạch là người khiến đàn ông yêu thích, trước kia cô gặp mặt rồi gả cho anh ta luôn, bằng không, vừa ra ngoài, không biết sẽ trêu chọc bao nhiều đàn ông.
Lâm Vĩnh Đường đen mặt, có thể ngày ngốc suy nghĩ, anh ta cảm thấy Đông Mạch là một chú chim nhỏ, trước kia anh ta nhất cô ở trong lồng, mà lúc này không quan tâm nữa, người ta đã vô cảnh muốn bay đi.
Lúc đang đứng đó, anh ta nghe thấy tiếng đạp xe đạp, tiếp đó liền có người dừng lại ở bên cạnh anh ta.
“Vinh Đường? Anh tới công xã nhân dân làm việc?”
Người nói chuyện chính là Thẩm Liệt, anh đè phanh lại, chân dài chạm đất, đứng trên xe đạp.
Từ khi Thẩm Liệt đánh Lâm Vinh Đường xong, quan hệ của hai người đã không bằng trước kia, nhưng đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy củi đầu thấy, lúc ấy anh trai Đông Mạch đánh Lâm Vinh Đường, Thầm Liệt ra tay giúp đỡ, vì vậy sau đó Lâm Vĩnh Đường còn mới Thẩm Liệt ăn cơm, Thầm Liệt không ăn.
Sau khi hai người gặp nhau, cũng vẫn nói chuyện bình thường, không ai nhắc tới chuyện kia nữa.
“Tôi không có việc gì, chỉ lên chợ, vừa lúc ngang qua trong này.”
Thật ra Lâm Vĩnh Đường nhìn thấy Thẩm Liệt, vẫn không thấy thoải mái, cử nhớ mãi tới chuyện ngày đó, liền thuận miệng nói: “Tôi đang tính qua chợ mua nửa cân thịt, anh thì sao?”
Thẩm Liệt: “Hôm nay tới công xã nhân dân, muốn nhờ người tư vấn chuyện trồng cây thôn chúng ta.”
Lâm Vinh Đường: Trồng cây?”
Thẩm Liệt: “Tôi nghe nói bây giờ muốn trồng cây trồng rừng sao, công xã nhân dân cả cho mỗi thôn một chi tiêu, mỗi thôn phải đem số lượng cây chia đến các hộ gia đình?”
Lâm Vinh Đường: “Đúng là có chuyện này, anh định thế nào?”
Trong lòng lại nghi ngờ, sao anh biết được? Chuyện này anh ta vừa mới nghe ba mình nhắc tới, còn chưa nói với bên ngoài, sao tin tức của Thẩm Liệt nhanh vậy.
Thẩm Liệt: “Nếu công xã nhân dân có cây trồng, vậy thì phải mua cây giống, tôi muốn nhận vụ làm ăn này.”
Lâm Vinh Đường nghe liền nhíu mày: “Mấy vụ làm ăn tốt như vậy, công xã nhân dân chắc sẽ tìm đơn vị liên quan, hơn nữa cần có tiền vốn, không dễ làm như vậy đâu!”
Thẩm Liệt: “Thử xem đi, vừa lúc có một người bạn cũng có cây giống, giống tốt, giá cả cũng ổn.”
Lâm Vinh Đường vẫn không quan tâm: “Tùy anh đi, anh đó, chỉ lăn qua lăn lại thôi!”
Theo anh ta thấy, Thẩm Liệt cầm 60 đồng của anh ta sống an phận, vậy không phải tốt sao, mù quáng lăn qua lăn lại thì có thể lăn ra cái gì?
Khi nói chuyện, Lâm Vinh Đường rời đi, Thẩm Liệt nhìn bóng dáng Lâm Vinh Đường, sau đó ánh mắt liền rơi lên chiếc xe lừa ở bên cạnh, lừa còn đang buộc trên cây liễu, phía trên có chăn, có bát đũa, nhưng không thấy người đâu.
Anh đã nghe qua, biết Đông Mạch ở trong này.
Lập tức để xe đạp dựa dưới cây liễu, mình thì đứng chờ ở bên cạnh.
Đợi một hồi lâu, mới thấy Đông Mạch đi từ trong công xã nhân dân ra, trên mặt vui rạo rực. Anh liền nhíu mày cười, nhìn bộ dáng này, liền biết cô bán không tồi.
Đông Mạch đã thấy anh từ xa, vội vàng chạy tới: “Sao giờ anh mới tới, tôi còn giữ cho anh một bát.”
Thẩm Liệt cười, dưới ánh trời mùa đông, lộ ra hàm răng trắng: “Xem ra cô buôn bán không tồi, tôi còn tưởng rằng cô đã bán hết rồi đấy.”
Đông Mạch: “Tôi nói lời giữ lời, nếu đã nói với anh, chắc chắn tôi sẽ để lại cho anh, tặng cho anh uống, chúng ta liền hết nợ.”
Thẩm Liệt cười không nói chuyện.
Đông Mạch liền lấy một bát canh cá từ dưới chăn mềm, đưa cho Thẩm Liệt uống, Thẩm Liệt cũng không khách khí, với tay cầm bát lên uống.
Anh vừa uống, vừa thuận miệng hỏi Đông Mạch chuyện buôn bán, bản thế nào, còn nói: “Cô có thể bán sạch canh cá như vậy, cũng không dễ dàng.”
Thật ra Đông Mạch không muốn nói quá nhiều với anh, tuy cô bán một hơi hết canh cá, trong lòng cũng hơi kích động, Thẳm Liệt tại hỏi làm như nào, thật sự không nhịn được muốn nói ra, lập tức liền nói mình vừa bán canh cá như nào, rồi để mọi người nắm thử miễn phía, sau đó nhân viên tài tượng của công xã nhân dẫn tới tìm, bản hết cho …
Nhắc tới Lục Tĩnh An, Đông Mạch mặt mày hớn hở: “Người ta cũng rất tốt, cho tôi bốn đồng, người nhà nước, đúng là phóng khoáng!”
Thẫm Liệt: “Nhân viên tài lương, có phải họ Trần không?”
Đông Mạch: “Không phải họ Trần, là họ Lục”
Thẩm Liệt đã rõ: “Vậy chắc là trợ lý tài tương, hôm nay tôi vừa lúc tìm bọn họ có việc.”