Đông Mạch sau khi trở về nhà, nói chuyện với cha mẹ, nói chuyện tiền, Giang Thụ Lý suy nghĩ một chút, cũng được, Hồ Kim Phương lại không vui, bà cảm thấy tiền con gái mình kiếm, cũng không liên quan đến hai con trai, dựa vào gì muốn chia.
Đông Mạch giữ vững: “Mẹ, vẫn phải chia, bây giờ không phân biệt được, tương lai khó tránh khỏi lưu lại hậu họa, con tình nguyện kiếm ít một chút, cũng muốn bản thân thoải mái.”
Hồ Kim Phượng vẫn là không muốn, Đông Mạch khuyên thế nào đi nữa, Hồ Kim Phượng vẫn hỏi: “Có phải chị dâu con nói gì không? Hay là con nghe được ai nói bóng gió, nếu như nó dám nói gì với con, mẹ gọi nó tới đây!”
Đông Mạch giậm chân: “Mẹ, mẹ có thể thôi đi không!”
Hồ Kim Phượng tức giận: “Những chuyện này, cả ngày lẫn đêm sao cứ nhìn chằm chằm vào chuyện người khác!”
Đông Mạch vừa nghe, liền biết, mình ngày đó nghe được lời ong tiếng ve, đoán chừng mẹ cô cũng nghe qua.
Cô cười một tiếng: “Mẹ, mẹ nghe con đi, con cũng không biết ở nhà mẹ bao lâu, sợ không ai thèm lấy, chúng ta suy nghĩ chuyện gì, dù sao cũng muốn đi trong lâu dài.”
Hồ Kim Phượng nghe lời này, trong lòng liền khó chịu, giống như bị một cây dao đâm vào lòng.
Nước mắt bà rơi xuống: “Đông Mạch, nếu như con không vào thành tìm mẹ ruột, suy nghĩ của người trong thành và nông thôn chúng ta không giống nhau, có thể khiến con sống tốt, mẹ biết tên mẹ con, nghe nói bà ấy sau khi trở về, được sắp xếp đến một đơn vị tốt, mẹ giúp con hỏi thăm một chút, có thể hỏi thăm được, thì con đi tìm bà ấy đi!”
Đông Mạch: “Mẹ, mẹ nói gì thế, mẹ chính là mẹ ruột con, trừ mẹ ra, con còn mẹ khác sao?” Cô cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến người mẹ trong thành, nếu như người đó từ đầu đã không cần cô, nhiều năm như vậy, người mẹ ruột đó hẳn vẫn biết cô ở nông thôn, còn không đến tìm, cô thì sông tốt, cũng đã lớn, việc gì phải vào thành tìm người đó.
Hồ Kim Phượng khóc một hồi, cũng ngừng nước mắt: “Như vậy đi, chúng ta họp gia đình, thảo luận một chút.”
Vì vậy, cuộc họp gia đình đã nhanh chóng được tiến hành. Cả gia đình ngồi ở đó, Hồ Kim Phượng không nói đến chuyện tiền bạc, cũng không nói đến việc ly hôn của Đông Mạch, mà lại nói về chuyện khi còn nhỏ, nói về ba người con khi còn nhỏ một tay bà không dễ dàng nuôi lớn, lại nói về vụ mùa Giang Xuân Canh trông coi em gái, khiến Đông Mạch như thế nào suýt bị chết đuối, lại nói về chuyện khi còn rất nhỏ Đông Mạch sẽ nấu cơm, từ nhỏ đã hiếu thuận biết nấu cơm cho ba mẹ và anh trai.
Cuối cùng nói về đứa con gái đã chết của bà, nói về cô con gái vốn dĩ chiếm tên “Hạ”, nói con gái của bà giống Đông Mạch đến mức nào, nói Đông Mạch chính là con gái đã mắt đầu thai chuyển thế.
Những lời nói của Hồ Kim Phượng khiến cả gia đình đều rơi nước mắt, ngay cả Giang Xuân Canh cũng đỏ vành mắt.
Hai người con dâu củi đầu không nói gì.
Hồ Kim Phượng lại nói: “Bây giờ Đông Mạch đã ly hôn, sau khi ly hôn con bé vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền, con bé kiếm tiền mua đồ ăn cho mẹ, mua đồ uống, mua kem bảo vệ da, còn mua đồ vật cho cháu trai, cuộc sống của con bé cũng không dễ dàng!
Tạ Hồng Ni vành mắt cũng có chút hồng, liền nói: “Mẹ, mẹ nói con đều hiểu, Đông Mạch thật sự là không dễ dàng.”
Hồ Kim Phượng: “Đông Mạch nói, về sau con bẻ kiếm tiền cũng chia trong nhà một phần, mẹ nói không cần nhưng con bé kiên trì như vậy, nếu tưởng chia, vậy chia đi.”
Tạ Hồng Ni liền thấp thỏm lên, trong lòng có cảm giác câu nói này là hướng về phía cô ta tới, liền vội nói: “Mẹ, Đông Mạch kiếm tiền vất vả, chúng ta khẳng định không thể muốn!”
Phùng Kim Nguyệt cũng vội nói: “Đúng như vậy, em gái đã thường xuyên mua đồ vật cho bọn con rồi.
Nhưng mà lời nói này của Hồ Kim Phượng rất chắc chắn, bà kiên quyết nói: “Các con không cần, nhưng mà trong lòng Đông Mạch không dễ chịu, như vậy đi, lúc nào Đông Mạch kiếm được tiền, con bé kiếm được mười đồng tiền thì mẹ giữ lại ba đồng tiền, mẹ nơi này ghi nhớ sổ sách, một đồng tiền cũng ghi rõ, số tiền này làm quỹ chung của cả gia đình, về sau trong nhà có việc hiếu hỉ tuỳ lễ, hoặc là chuyện khác của gia đình thì lấy tiền ở đây, tụi con cảm thấy thế nào?”
Hai người con dâu tất nhiên là không có không hài lòng, ít nhất là đem việc này định ra, ở quê bao lì xì hỉ sự đều phải tùy lễ, tiết kiệm được tiền của chính mình, nếu như không cần mang danh “Duỗi tay đòi tiền cô em chồng” kia thật là không thể tốt hơn.
Hồ Kim Phượng nghĩ lại việc này cũng rất hài lòng, lúc trước Đông Mạch kiếm tiền chính là một chuyện mơ hồ, hai người con dâu khó tránh khỏi có chút ý tưởng, hiện tại xem như gõ định rồi, tuy rằng chia ba phần cho trong nhà, nhưng dư Đông Mạch có thể cầm bảy phần, lại còn cầm một cách đúng lý hợp tình và khi cần dùng xe lừa trong nhà, lưng có thể dựng thẳng lên.
Đông Mạch hiểu suy nghĩ của mẹ cô, đối với sự phân chia này, cô biết là đối với chính mình có lợi nhất, hơn nữa vừa rồi mẹ cô nhân cuộc họp gia đình, nói những chuyện năm đó gia đình không dễ dàng, đem những tin đồn nhảm nhí kia cũng ngăn chặn, đỡ phải làm chị dâu suy diễn nhiều.
Trong nhà bây giờ hòa thuận, cô liền đem tâm tư đặt ở việc kiếm tiền. Hai ngày nay, cô đi vài lần đến quán chụp ảnh ở công xã, mỗi lần kết hôn đều là đến chụp ảnh, cô chú ý ở cửa quán chụp ảnh nhìn xem có người nào mang quần áo đàng hoàng liền đến hỏi thăm khi nào kết hôn, mời khách ở nơi nào, cô có thể giúp đỡ nấu ăn, lại đem theo cá cùng xương sườn chính mình làm cho người ta nếm thử, đại đa số đều cảm thấy đắt quá không thuê nổi, cũng có người cảm thấy không tồi. Nhưng là Đông Mạch chỉ có một người, không thể đem toàn bộ bàn tiệc đều nhận, cô chỉ có thể làm một bộ phận, người ta cảm thấy không đáng, đương nhiên còn có một số người cảm thấy bàn tiệc giống nhau là được, không cần hoa hoè loè loẹt.
Dù sao Đông Mạch cũng không trông cậy vào lập tức có thể tìm được mua bán, làm sao có thể dễ dàng như vậy được. Hôm nay, cô vừa mới từ quán chụp ảnh ra tới, trước mặt liền thấy vài người đang chuẩn bị vào quán chụp ảnh, Đông Mạch thấy trong đó có một người quen mắt, liền nhìn nhiều vài lần.
Người kia cũng nhìn cô, một lúc sau liền nhận ra: “Cô là —”
Đông Mạch liền cười: “Xin chào Lộ đại ca, em là Đông Mạch, lúc trước em say xe đã từng ngồi nhờ xe của anh.”
Lộ Khuê Quân kỳ thật nhớ ra Đông Mạch, cô lớn lên khá xinh đẹp, anh ta rất có ấn tượng không dễ dàng quên, chẳng qua anh ta không biết nên xưng hô thế nào với Đông Mạch. Bất quá anh ta nhớ rõ Đông Mạch là một cô vợ nhỏ ngượng ngùng ít lời, lúc ở trên xe vẫn không hé răng, hiện tại gặp lại nhưng thật ra tự nhiên hào phóng.
Lập tức cười nói: “Em làm sao đến đây? Là muốn chụp ảnh?”
Đông Mạch nhìn xem mấy người đi cùng Lộ Khuê Quân, nhận thấy trong đó một đôi hẳn là người mới, phỏng chừng muốn kết hôn, cô liền cười làm rõ tình huống của chính mình: “Tính toán tìm xem nhà ai muốn giúp đỡ nấu bàn tiệc, Lộ đại ca cùng mọi người có muốn hay không nếm thử?”
Người phụ nữ đứng ở bên cạnh Lộ Khuê Quân nghe xong hỏi: “Em có phải là người bán canh cá bên cạnh công xã nhân dân?”
Đông Mạch nhìn qua, đoán ra đây là vợ của Lộ Khuê Quân, liền vội nói: “Đúng vậy chị, em lúc trước vẫn luôn bán ở bên cạnh công xã nhân dân, buôn bán còn khá tốt, bất quá gần nhất trong nhà cần sử dụng xe lừa nên em cũng không có tiện bày bán, hiện tại tạm nghĩ.” Người phụ nữ liền cười: “Em trai họ của chị đi làm ở bên cạnh công xã nhân dân, nghe em ấy nhắc qua nói mùi vị không tồi.”
Lộ Khuê Quân đối với Đông Mạch nói: “Cô ấy phỏng chừng là chính mình đang thèm.” Đông Mạch vội lấy ra chén nhỏ sạch sẽ, múc cho mọi người nếm thử. Trong lúc nói chuyện, cô liền biết người này quả nhiên là vợ của Lộ Khuê Quân, tên là Ngưu Kim Liễu. Đứng ở bên cạnh chính là em trai của Lộ Khuê Quân, đứa em trai này nhỏ hơn so với anh ta mười mấy tuổi, hiện tại đang chuẩn bị kết hôn.
Sau khi vài người nếm thử đều khen không dứt miệng, Lộ Khuê Quân cũng liên tục dựng ngón tay cái: “Ngon hơn so với tiệm cơm Lăng Thành!”
Ngưu Kim Liễu: “Không tồi, chị quyết định lần này tiệc kết hôn của nhà chị dùng món canh cả em nấu, đúng rồi, Đông Mạch, trừ bỏ cái này em sẽ còn làm được món gì khác không?”
Đông Mạch nhân cơ hội nói: “Lúc trước em còn bán canh gà, canh xương sườn, tất cả đều không tồi, bởi vì làm canh, em xử lý gà và xương sườn đều thành thạo, làm được xương sườn hầm gà, mọi người đều nói mùi vị rất ngon.”
Ngưu Kim Liễu rất hài lòng: “Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Trong tiệc cưới hôm đó, một bộ phận để cho người trong thôn làm, còn em liền đảm đương đầu bếp cho những món ăn mặn khác, đến lúc đó chúng ta cho em tiền công, em cảm thấy thế nào?”
Kế hoạch của Đông Mạch lúc trước là cô giúp đỡ nấu đồ cúng, nhưng việc tại xem ra tiệc cưới của em trai Lộ Khuên Quân rất lớn, cô chính mình làm khẳng định ăn không vô. Hiện tại người ta thuê cô làm đầu bếp, tương đương với bản thần cô không cần phí nhiều sức lực, chỉ cần làm món chính của mình là được, tuy rằng như vậy kiếm không nhiều bằng nấu đồ cúng. Nhưng là Lộ Khuê Quân là người nào, làng trên xóm dưới đều biết anh ta phát tài từ việc mua bán lông cừu.
Em trai của người ta kết hôn, những người được mời lại đây ăn cơm khẳng định cũng đều là có tiền, đến lúc đó mọi người ăn cảm thấy ngon, tự nhiên liền hỏi thăm, có thể ở tiệc cưới em trai Lộ Khuê Quân làm đầu bếp, giá trị con người cô về sau cũng được nâng lên rồi, có khi còn có thể kiếm thêm được vài hợp đồng làm tiệc.
Cô tự nhiên là cầu mà không được, liền dứt khoát nói: “Anh, chị, hôm nay nếu gặp gỡ hai người thì cũng là có duyên, em cũng không cần cái gì tiền công, em chỉ ra sức lực của bản thân, cùng anh chị kết cái duyên, giúp đỡ làm là được, đừng bàn gì đến tiền!”
Lộ Khuê Quân nói: “Sao có thể nói như vậy được, không thể được, chúng ta đây là chuyện vui, nào có lí do để em làm việc không công, chị dâu của em chưa bao giờ biết bạc đãi người khác, em cứ yên tâm lấy tiền!”
Vài người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, Đông Mạch liền dứt khoát cùng nhau vào quán chụp ảnh, em trai Lộ Khuê Quân cùng đối tượng chụp ảnh, Đông Mạch nói chuyện với hai vợ chồng Lộ Khuê Quân, khi nói chuyện Lộ Khuê Quân nhắc tới Thẩm Liệt.
“Hai ngày này, cậu ấy giúp anh chạy một chuyển Nội Mông vừa trở về, hôm nay mới mang theo người đem mấy xe lông cừu dỡ xuống, vừa nói muốn cùng nhau ăn cơm.”
Đông Mạch đã vài ngày không gặp Thẩm Liệt, hiện tại đột nhiên nghe được tên của anh cảm thấy không được tự nhiên.
Lộ Khuê Quân cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Chồng em sao lại không tới cùng? Tới cùng vừa lúc cùng nhau ăn cơm, nhà em cùng Thẩm Liệt không phải hàng xóm của nhau sao?”
Đông Mạch cười nhẹ, cô giải thích nói: “Lộ đại ca, em đã ly hôn, hiện tại đang sống ở nhà mẹ đẻ.”
Lộ Khuê Quân cùng Ngưu Kim Liễu nghe vậy có chút ngoài ý muốn.
Ngưu Kim Liễu hỏi: “Ly hôn? Không có việc gì, xã hội bây giờ ly hôn lại tìm là được, để chị nhìn xem có thích hợp, chị giới thiệu cho em, em xinh đẹp như vậy, ly hôn cũng có đàn ông đuổi theo xin cưới.”
Đông Mạch cười không nói chuyện, giao tình không thân, cũng không thể cùng người ta giải thích những chuyện này.
Sau khi cùng hai vợ chồng Lộ Khuê Mạch ước định thời gian, làm ngày mai Đông Mạch đi Thôn Lộ Gia, hiện tại đã nói xong chuyện về việc mua sắm thực đơn, cô chuẩn bị đi về nhà. Vừa rồi Ngưu Kim Liễu nói qua thù lao, trả một trăm đồng tiền, số tiền này làm cho cô có chút giật mình, không nghĩ tới hào phóng như vậy. Cô ở trước công xã nhân dân bản canh cả, một ngày cũng liền kiếm được bốn năm đồng tiền. Hiện tại giúp đỡ làm bàn tiệc, trả một trăm đồng tiền, đó chính số tiền mà cô vất vả một tháng mới kiếm được.
Nhưng người ta nói ngữ khí kia còn sợ là trả ít, lúc sau Lộ Khuê Quân còn nói kết thúc buổi tiệc lại cho thêm một cái bao lì xì đâu.
Đông Mạch cân nhắc, đối với người ta đã giàu có sẵn, đỉnh đầu xác thật hào phóng, cũng bỏ được tiêu tiền.
Trong lòng cô có một chút hâm mộ.
Thường ngày bản thân làm buôn bán nhỏ, có thể kiếm một chút tiền làm cô rất vui vẻ, rát thỏa mãn, nhưng là nhìn đến người ta khí phái, lại nhịn không được suy nghĩ, nếu có một ngày chính mình có nhiều tiền như vậy thì tốt.
Chỉ là việc làm ăn của người ta chính mình làm không được cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
Cô đi đến bãi gửi xe tìm xe đạp của mình. Bất chợt nhìn thấy một người, cao to, đem xe đạp của mình dựng ở nơi đó.
Nàng cảm thấy bóng dáng kia có chút quen mắt, trong lòng vừa suy nghĩ.