Thẩm Liệt hỏi, nếu không tính đến những chuyện khác, lúc cô xem mắt với anh, cảm thấy anh là một người thế nào?
Đông Mạch đã đoán ra được, nhưng lúc này khi nghe chính miệng anh nói, vẫn cảm thấy có chút khác biệt.
Không khí của hai người lúc đó trở nên yên lặng bất thường.
Khẽ cụp mắt, cô nghe thấy tiếng hít thở của anh và cả tiếng gió thổi bên tai.
Đông Mạch suy nghĩ về lời nói của Thẩm Liệt mấy lần, cuối cùng cô hỏi: “Không tính đến những chuyện khác là thế nào?”
Thẩm Liệt nhìn cô chăm chú, nói một cách nghiêm túc: “Nếu như lúc đầu, không có Lâm Vinh Đường, cô không kết hôn cũng không ly hôn, nhất định sẽ cùng tôi xem mắt.”
Đông Mạch lại cúi đầu suy nghĩ rồi đưa mắt nhìn anh.
Lần đầu nhìn thấy Thẩm Liệt, cô đã bị dọa sợ, người này căn bản là một tên cướp nhưng lại nói ra những lời trêu chọc cô.
Nhưng bây giờ Thẩm Liệt đã cắt tóc, mặt cũng được rửa sạch sẽ, nhìn dễ chịu hơn nhiều. Anh có nụ cười tỏa nắng khiến cho mọi người cảm thấy thoải mải, gương mặt anh tuấn, nhiều góc cạnh, lúc không cười môi sẽ hơi mím lại, vừa nghiêm túc vừa sắc sảo, trông có vẻ khá uy nghiêm khiến cho trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy phải tôn trọng.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Nếu như thật sự là như vậy, tôi sẽ nghĩ anh là người khá tốt.”
Anh vừa định mở miệng, đã nghe Đông Mạch nói: “Nhưng nếu tôi và anh xem mắt, tôi sẽ không cân nhắc đến anh.”
Nụ cười của Thẩm Liệt bất chợt không thấy nữa: “Vì sao?”
Đông Mạch: “Anh được quá nhiều phụ nữ thích.”
Thẩm Liệt không hiểu: “Là ý gì?”
Đông Mạch dứt khoát nói thẳng: “Anh nhìn thấy phụ nữ thì thích cười, cười rộ lên quá hấp dẫn, người đàn ông như vậy, khẳng định không đáng tin cậy.”
Thẩm Liệt đen mặt: “Cô cảm thấy tôi không đáng tin cậy?”
Anh không vui, cô thì có chút ủ rũ, nói thì thầm: “... Cảm thấy như vậy.”
Thẩm Liệt: “Đây chỉ là suy đoán của cô, cũng không phải sự thật, cô không có tiếp xúc nhiều, sao lại biết tôi không đáng tin? Hơn nữa tôi thích cười sao? Tôi đã cười với những người phụ nữ khác sao?”
Đông Mạch lập tức chỉ ra: “Chắc chắn đã cười, Lưu Kim Yến nói, nhiều cô gái ở thôn Tùng Sơn đều thích anh.”
Thẩm Liệt: “Đánh rắm, cô ta vu khống hãm hại tôi.”
Đông Mạch: “Anh vậy mà không thừa nhận, cái khác tôi không biết, nhưng Tú Vân bên cạnh nhà thím Hai thích anh, cái này tôi biết, người ta cả ngày tha thiết trông mong nhìn anh đấy.”
Thẩm Liệt quan sát cô nửa ngày, đột nhiên nói: “Làm sao cô biết cô ấy tha thiết trông mong nhìn tôi?”
Đông Mạch: “Đó là khi đến nhà của anh để nhặt lấy lông cừu, tôi đã đều nhìn thấy!”
Cô cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm anh không phải là người ngay thẳng tốt bụng sao, sao loại chuyện này còn có thể giả ngu không thừa nhận với cô chứ? Như vậy thú vị sao, chuyện mọi người đều biết.
Thẩm Liệt: “Lúc đó cô đã chú ý đến tôi?”
Lời này của anh vừa nói ra, Đông Mạch trong nháy mắt tức giận, cô tức giận đến đỏ mặt: “Làm sao có thể, lúc đó tôi làm gì chú ý đến anh? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Nói xong không để ý tới anh, lên xe buồn bực đạp về phía trước.
Thẩm Liệt ngay lập tức ý thức được anh đã nói sai.
Đông Mạch và anh không giống nhau.
Lúc trước anh xuất ngũ trở về, sáng sớm, trở về quê hương, lần đầu tiên đã nhìn thấy Đông Mạch trong ánh nắng ban mai, dịu dàng thướt tha, giống như một cây non mang theo giọt sương vào buổi sáng.
Anh thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi thấy cô rụt rè nhìn mình, anh nhịn không được trêu chọc một câu.
Sau này quen biết, thì né tránh, cố tình né tránh, nói chuyện cùng cô, ngay cả cười một chút cũng không dám.
Anh cho rằng mình là chính nhân quân tử, cho nên né tránh, nhưng bây giờ quay đầu nghĩ lại, nếu như không thẹn với lương tâm, vì sao phải né tránh, vì sao nhìn thấy cô lại muốn cố ý đón?
Sau khi anh hiểu được tâm tư của mình, hồi tưởng lại lúc đó, lúc đó cô phiền não chuyện sinh con, làm sao có thể chú ý đến mình, cô cũng không phải loại người đó.
Hôm nay mình đùa giỡn như vậy, vậy trước hết là xúc phạm nhân phẩm của cô.
Thẩm Liệt vội vàng đạp xe, chiếc xe đạp rất nhanh, anh đuổi theo, trực tiếp chặn xe đạp của cô lại: “Đông Mạch, tôi chỉ thuận miệng nói, cũng không phải ý này, cô đừng coi là thật.”
Đông Mạch không để ý tới anh, cô không hiểu, trên đời này có nhiều con đường có thể đi như thế, vì sao anh nhất định phải chọn một con đường xấu hổ như vậy?
Thẩm Liệt bồi tội: “Đông Mạch, đừng tức giận, sau này tôi cũng không dám nói lung tung nữa, tôi chỉ là nói đùa.”
Đông Mạch trừng mắt nhìn anh: “Nói đùa có thể lộn xộn sao?”
Bị cô trừng mắt như vậy, trái tim anh mềm nhũn: “Không thể, cho nên là lỗi của tôi, nếu không cô tát tôi một cái trút giận đi, tôi cam đoan không đánh trả.”
Đông Mạch lúc này kỳ thật cũng không tức giận như vậy, nhưng mà cô vẫn hừ một tiếng: “Tôi mới không thèm đánh anh, tôi còn sợ tay mình đau, hơn nữa anh nghĩ như thế nào, có quan hệ gì với tôi!”
Thẩm Liệt vội vàng nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi, vậy tôi tự tát mình một cái để cho cô hả giận được không?
Động Mạch vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh có thể thôi đi không, trên đường lớn, đừng làm bậy để cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng anh là kẻ ngốc!”
Thẩm Liệt: “Vậy cô đừng giận nữa, coi như tôi đánh rắm, chưa từng nói những lời đó.”
Đông Mạch bất đắc dĩ liếc anh một cái: “Thẩm Liệt, tôi và anh nói chuyện đàng hoàng.”
Thẩm Liệt: “Được, tôi nghe đây.”
Đông Mạch: “Hai chúng ta khẳng định không thích hợp, anh đừng lãng phí thời gian với tôi.”
Thẩm Liệt: “Cô cảm thấy tôi cười với người phụ nữ khác sao? Tôi quá hấp dẫn? Vậy thì tôi sẽ không cười nữa, tôi chỉ cười với cô.”
Đông Mạch: “Không chỉ vì chuyện này...”
Thẩm Liệt: “Bởi vì cái gì?”
Đông Mạch thở dài: “Anh và Lâm Vinh Đường là bạn tốt, tôi và anh ta mới ly hôn, nếu tôi...”
Cô muốn nói, nếu tôi gả cho anh, nhưng lại cảm thấy chữ “gả” này, mang theo nhiệt độ ái muội, trước mắt quan hệ giữa cô và Thẩm Liệt mà nói, cô không nói ra khỏi miệng được.. Cô dừng lại một chút, mới nói: “Nếu tôi và anh ở cùng nhau, anh cảm thấy như vậy thích hợp sao?”
Thẩm Liêt: “Nói nhảm.”
Đông Mạch: “Tôi làm sao có thể nói nhảm được?”
Thẩm Liệt vẻ mặt oan ức: “Tôi vì cô mà đánh anh ta thê thảm như vậy, tôi còn cùng anh ta là anh em tốt? Đông Mạch, cô không thể đổ lỗi cho tôi như vậy.”
Đông Mạch ngẫm lại cũng đúng, lại nghĩ anh đối tốt với mình, ngược lại rất có chút áy náy.
Nhưng mà Đông Mạch vẫn nói: “Dù sao cũng rất xấu hổ, nếu như tôi ở cùng một chỗ với anh, người khác khẳng định cho rằng hai chúng ta đã sớm thông đồng.”
Thẩm Liệt vừa nghe, nở nụ cười: “Vậy lúc trước hai chúng ta đã thông đồng chưa?”
Đông Mạch cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, bị Thẩm Liệt còn hỏi ngược lại như thế, ngay lập tức mặt đỏ tai hồng, tức giận trừng anh: “Anh con người này nói gì đấy?” Thẩm Liệt vội vàng thu lại nụ cười: “Hai chúng ta khẳng định chưa từng thông đồng, cô xem cô cũng không để ý tới tôi.”
Đông Mạch cắn răng, con ngươi ướt át bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh: “Dù sao chúng ta cũng không có khả năng, anh buông xe của tôi ra, tôi phải nhanh chóng về nhà.”
Thẩm Liệt nắm chặt tay đạp xe của cô, nghiêm túc nhìn Đông Mạch: “Đông Mạch, vì sao khẳng định chúng ta không thích hợp, những gì cô nói, tôi cảm thấy đều không thành vấn đề. Trước đây cô là vợ của Lâm Vinh Đường, hai người thế nào, tôi không nói, tôi không có cách nào quản, tôi cũng không quản, tình ngay lý gian, tôi phải tránh hiềm nghi, nhưng bây giờ hai người ly hôn, cô và anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, tôi theo đuổi cô, hy vọng cô có thể làm vợ tôi, vậy thì không liên quan đến anh ta, chúng ta không trộm không cướp, chúng ta trước khi cô không ly hôn, không thẹn với lương tâm, trong sạch, vậy là đủ rồi. Nếu tôi đối với cô có ý, muốn cưới cô, tương lai cô gả cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho người khác đồn thổi về cô, ai dám lại nói cô, đó chính là cùng tôi gây khó dễ. Cái này Thẩm Liệt tôi có thể làm được, cũng biết che chở cô như thế nào, tôi cho dù nghèo, cho dù không có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không đến mức để cho người khác khi dễ vợ của mình.”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của anh, lại mạnh mẽ, nói năng có khí phách. Đông Mạch ngực nóng lên, cô biết Thẩm Liệt nói thật lòng.
Anh bình thường nhìn có chút không đúng đắn, nhưng nói chuyện làm việc rất ổn thỏa đáng tin cậy, nếu anh nói như vậy, vậy thì nhất định có thể làm được, anh cũng có năng lực này.
Người phụ nữ nào nghe được những lời này mà không cảm động, trong lòng cô quả thật cảm động, thậm chí mũi có chút trưởng lên chua xót, một loại cảm xúc nói không nên lời liền vọt ra ngoài, làm cho cô muốn khóc.
Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch không nói lời nào, thở dài: “Cho nên Đông Mạch, cô nói cho tôi biết cô thật sự lo lắng cái gì? Tại sao cô không muốn thử với tôi? Tuy rằng tôi cũng không có công việc làm ổn định như Lục Tĩnh An, nhưng tôi tự cho là, tương lai tôi có thể cho cô cuộc sống tốt, sẽ không kém Lục Tĩnh An, Lục Tĩnh An cũng được, vì sao tôi không thể?”
Đông Mạch cắn môi, quay mặt đi: “Thẩm Liệt, anh có lẽ biết, anh biết mà, vì sao nhất định phải ép tôi?”
Giọng nói của cô rất nhẹ rất mềm, tràn ngập hơi thở của cỏ mùa xuân và liễu non, nhưng khi Thẩm Liệt nghe được, trái tim anh chợt co rút đau.
Nhưng Thẩm Liệt vẫn kiên trì: “Tôi chính là không biết, tôi chính là muốn nghe cô nói.” Đông Mạch cắn răng: “Anh ép buộc tôi như vậy, vậy tôi nói, tôi không thể sinh con, anh biết nếu anh cưới tôi sẽ như thế nào không, người khác sẽ nói anh muốn đoạn tử tuyệt tôn, hơn nữa anh quả thật cũng sẽ không có con, anh cho rằng anh có thể chấp nhận kết quả này
Cô đang nói, Thẩm Liệt trực tiếp cắt ngang lời cô: “Tôi không thèm để ý, tôi căn bản không thèm để ý. Nếu cô đã nói ra, vậy tôi nói rõ ràng cho cô biết, tôi không thèm để ý, cái gì đoạn tử tuyệt tôn, có quan hệ gì với tôi?”
Lời nói của Đông Mạch dừng lại, cô nhìn Thẩm Liệt.
Hơi thở của Thẩm Liệt nóng rực, anh nhìn chằm chằm Đông Mạch: “Hôm nay tôi đã nối với cô những thứ này, cô cho rằng tôi sẽ để ý chuyện này sao? Nếu tôi để ý thì tôi rảnh rỗi không có việc gì ăn no à?”
Đông Mạch: “Tôi không thể có con, anh cưới tôi để làm gì?”
Thẩm Liệt: “Đông Mạch, tại sao người ta lại kết hôn? Ngoài việc sinh con, còn có thích, yêu thương lẫn nhau tôi muốn cưới cô, muốn ôm cô, không phải vì tôi muốn cô sinh con cho tôi!”
Đông Mạch: “Nhưng tôi không thể có con.”
Thẩm Liệt: “Tôi không quan tâm.
Đông Mạch: “Tôi quan tâm, tôi quan tâm!”
Thẩm Liệt: “Tôi không quan tâm không được sao?”
Đông Mạch: “Tôi không tin, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ để ý, làm sao anh có thể không để ý?”
Thẩm Liệt trầm mặt: “Vậy Lục Tĩnh An thì sao, lúc trước cô không phải muốn làm người yêu với anh ta sao? Anh ta có quan tâm không?”
Đông Mạch nghe thấy điều này, suýt nhảy lên: “Anh không cần đề cập đến anh ta, điều này không liên quan gì đến anh ta! Tôi và anh ta đã không thể, ý anh là sao?”
Thẩm Liệt cười lạnh: “Cô thật sự để ý anh ta như vậy sao? Để ý như vậy, cho nên anh quan tâm hay không quan tâm, cô không sao cả, nhưng cô lại có thể lấy chuyện này mà từ chối có phải hay không? Giang Đông Mạch, cô không thích tôi thì nói rõ, cô nói cô chán ghét tôi, được, tôi tiếp nhận, tôi lập tức rời khỏi trước mặt cô, sau này không dây dưa với cô nữa, nhưng cô lấy chuyện này ra nói, tôi căn bản không quan tâm, cô nói chuyện này có thú vị không?”
Đông Mạch khẳng định: “Tôi sẽ lấy chuyện này ra nói, anh chỉ nói mà thôi, anh căn bản không thể không quan tâm!”
Thẩm Liệt lập tức tức giận: “Sinh con con mẹ nó, tôi không muốn cô sinh con, tôi chính là muốn cô thôi, tôi chính là nhìn trúng cô, mà không phải là sinh con gì cả! Cô nhất định cố chấp chuyện này với tôi sao?”
Giọng của anh rống đến đặc biệt lớn, lúc rống gân xanh trên trán đều nhảy theo, Đông Mạch nhất thời bị chấn động, không nhúc nhích nhìn anh.
Thẩm Liệt thất bại lau mặt: “Tôi chỉ thích cô, có một số lời tôi nói bản thân tôi đều khinh bỉ bản thân mình, tôi xuất ngũ trở về thôn, sáng hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy đã rất thích.” Đông Mạch nhìn anh trong kinh ngạc.
Thẩm Liệt cười khổ: “Cô vẫn không tin phải không?”
Đông Mạch: “Anh thích cái gì ở tôi?”
Thẩm Liệt: “Chính là thích, gặp được là duyên có được không?”
Đông Mạch suy nghĩ một chút: “Anh đây gọi là thấy sắc khởi ý.”
Thẩm Liệt không thông, nghiến răng: “Cô mà cũng có thể nói như vậy.”
Có thể nói, Lục Tĩnh An dạy cho cô một bài học rất tốt, lời nói của người đàn ông cô cũng không dám dễ dàng tin tưởng.
Thẩm Liệt nghe cô nói như vậy, cực kỳ bật cười: “Cô dựa vào cái gì mà nhận định tôi bị choáng váng?
Đông Mạch: “Miệng của người đàn ông, quỷ lừa dối, mồm mép dễ làm cho cảm động, sinh hoạt mới là con dao thực sự, ai biết anh nghĩ gì!”
Thẩm Liệt: “Cho nên cô có thể đi tin Lục Tĩnh An kia, mà không tin tôi?”
Đông Mạch không thể chịu đựng được: “Anh có thể không đề cập đến anh ta được không?!” Thẩm Liệt: “Vậy nếu tôi có thể chứng minh, tôi không quan tâm đến đứa bé thì sao?”
Đông Mạch: “Quả nhiên, bây giờ anh chỉ bị choáng váng đầu óc, anh căn bản không biết rất cuộc anh đang nghĩ cái gì.”
Đông Mạch: “Không thể chứng minh, đó là chuyện cả đời, không ai có thể chứng minh!”
Thẩm Liệt lại nở nụ cười.
Anh khẽ nhíu mày, cười nhìn Động Mạch: “Được.
Nói xong, chân dài của anh vừa bước qua, cưỡi xe bỏ đi.
Đông Mạch ngược lại sửng sốt: “Anh, anh tại sao đi?”
Thẩm Liệt dừng lại: “Đông Mạch, nếu tính mạng của anh không đủ lớn, thì anh đã chết sớm hơn tám lần rồi. Anh bây giờ còn không kịp nhìn mặt trời hôm nay mà biết em. Anh còn quan tâm đến việc kế thừa dòng dõi làm gì? Anh đã leo ra ngoài của những người đã khuất. Hơn ai hết, anh mong rằng anh có thể sống thật tốt, xứng đáng với bản thân và những người đã mất. Anh cũng hiểu rõ hơn ai hết, đối với anh, cuộc sống tốt đẹp là gì và điều gì là quan trọng hơn.”
“Có rất nhiều thứ trên đời này quan trọng hơn việc có con, chẳng hạn như niềm tin, hạnh phúc, tình yêu, và tình bạn. Anh sẽ chứng minh điều đó cho em thấy.”