Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 53: Chương 53 :

/180
Trước Tiếp
Nụ cười của Thẩm Liệt càng thêm tươi tắn, sau đó anh nói với người bán hàng: “Thật xin lỗi, vợ sắp cưới của tôi rất thích, cô ấy đã thích thì bao nhiêu tiền chúng tôi cũng không nhường cho người khác.”

Lúc Thẩm Liệt nói lời này, bộ dáng vân đạm khinh phong vô cùng khí thế.

Tôn Hồng Hà lại khó chịu hơn, cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt trong trí nhớ của cô ta, đối xử với người khác đã tốt, đối xử với người vợ là cô ta lại càng tốt hơn, nấu cơm giặt quần áo linh tinh đều do anh chủ động đảm đương, cũng không có tư tưởng như những người đàn ông khác, nghĩ đó là những chuyện mà người phụ nữ nên làm.

Những thứ mà cô ta muốn mua, anh cũng sẽ không ngăn cản.

Ngoại trừ sáu mươi đồng kia và chuyện buôn bán xui xẻo của anh, cô ta cảm thấy anh cái gì cũng tốt.

Sắc mặt Lâm Vinh Đường lập tức trở nên vô cùng khó coi, sắc mặt đang trắng bệch trở nên đỏ bừng, anh ta cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn, hào khí trả giá gấp đôi muốn mua lại, lại bị Thẩm Liệt vân đạm phong khinh đánh tan tác, trở thành một trò cười xấu hổ.

Nhưng mà hiện tại, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta vẫn cảm thấy được chút gì đó khác trước, cô ta cảm giác Thẩm Liệt đối xử với Đông Mạch rất tốt, có một loại cảm giác ôn nhu thương tiếc, không phải là anh làm gì để thể hiện ra bên ngoài, mà là ảnh mắt của anh, thứ cảm giác đó dường như toát ra từ trong hơi thở, nó không có chút tiếng động hình dạng nào, chẳng cách nào nói cụ thể, nhưng lại là một sự tinh tế khiến người ta khảm vào trong lòng.

Đó là những thứ mà cô ta chưa từng có được từ Thẩm Liệt.

Lúc này Thẩm Liệt nhìn cũng chẳng thèm nhìn Tôn Hồng Hà, anh củi đầu, không biết nói cái gì đó với Đông Mạch, Đông Mạch cười khẽ, lúc cô cười, đôi mắt tỏa sáng, da thịt phấn nhuận, vô cùng lung linh.

Người bán hàng gói hai bộ quần áo kia vào trong túi, đưa cho Thẩm Liệt và Đông Mạch, Thầm Liệt đưa tay nhận lấy, lại xách theo túi khác, chuẩn bị rời đi.

Đông Mạch chào hỏi với Đới Hướng Hồng, Đới Hướng Hồng vừa mới xem được trò hay, chỉ cảm thấy người đàn ông tên Thẩm Liệt này thật sự rất được, đối xử với Đông Mạch cũng tốt, hơn nữa anh ta cũng xem như oai phong lẫm liệt, người cũng biết làm việc, nhìn thế nào cũng thấy tốt!

Cô ấy thậm chí bắt đầu cảm thấy, Thầm Liệt và Đông Mạch thật sự rất xứng đôi, Đông Mạch cùng em chồng mình ly hôn, quả nhiên là chuyện đúng đắn!

Tôn Hồng Hà lại cảm thấy khó chịu, không có thứ gì khó chịu hơn cô ta.

Cô ta thật sự phải thừa nhận, cô ta từng thích Thẩm Liệt, chính bản thân cô ta cũng từng sùng bái Thẩm Liệt như một người anh hùng, hiện tại người đàn ông đó lại nhẹ nhàng ôn nhu mà dỗ dành Đông Mạch như vậy, cô ta tính là cái gì đây?!

Đông Mạch xứng đáng sao? Một người đàn bà không thể sinh con, anh ta còn có thể làm đến bước này sao?

Áo khoác dù có tốt đến đâu, Đông Mạch cũng không thể sinh con, mặc vào làm cái rắm gi!

Tôn Hồng Hà khẽ cắn môi, nhìn bóng dáng của hai người kia, nhỏ giọng nói thầm: “Áo khoác tốt như vậy, cô ta mua cũng có cái quái gì để dùng đâu, chỉ biết mỗi thông đồng cùng đàn ông, cô ta cũng thật giỏi, Thẩm Liệt chẳng biết bị cô ta cho uống bùa mê thuốc lú gì, lại đổi xử tốt với cô ta như thế!”

Nhưng mà lời này của cô ta nháy mắt lại chọc Lâm Vinh Đường tức giận.

Cả khuôn mặt của Lâm Vinh Đường đều bị sự tức giận che kín, ánh mắt âm u, lạnh nhạt nói: “Em có thể nói ít đi mấy câu không? Chỉ có một cái áo khoác thôi, có cần lầm bầm lải nhải thế không? Không có cái áo khoác đó thì em sẽ chết à?”

Tôn Hồng Hà sững sờ trọn tròn mắt.

Cô ta, không phải cô ta đang mang thai à?

Tuy là bản thân cô ta giả vờ, nhưng anh ta cũng đâu biết được, chỉ thật sự cho là mình đang mang thai, dựa vào cái gì mà anh ta có thể nói cô như vậy?

Cô ta thiệt thòi đến không biết nói cái gì, cuối cùng khóe miệng run lên, dưới chân chao đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Đới Hướng Hồng ở bên cạnh nhìn đôi này lại nhìn đôi kia, cũng khá là bất đắc dĩ, cô ấy cảm thấy bản thân mình số quá khổ, chỉ có thể nhanh chóng đỡ lấy Tôn Hồng Hà: “Hồng Hà, em không sao chứ?”

Tôn Hồng Hà cắn môi, thiệt thòi nói: “Chị dâu, bụng em khó chịu, vừa rồi nghe thấy Vinh Đường nói như vậy, không biết làm sao mà em thấy bụng của mình có chút quặn lên.” Đới Hướng Hồng phát sầu, thầm mong là đừng xảy ra chuyện gì, nếu không đến lúc đó ăn vạ đến mình thì phiền chết.

Cô ấy nhanh chóng nói: “Chị mang em đến bệnh viện kiểm tra, vốn dĩ em đang mang thai, cũng nên kiểm tra một chút, người thành phố đều khám thai sản, em hẳn là chưa đi khám nhỉ?”

Tôn Hồng Hà làm sao dám đi đến bệnh viện, cô ta vội vàng nói: “Chị dâu, không cần đâu, không cần quá rắc rối, với lại cũng chẳng phải chuyện gì lớn, em nhịn một chút là được.” Đới Hướng Hồng nói: “Hay là vẫn đi xem sao, chuyện quần áo hôm khác nói sao, hôm nay không vội.”

Tôn Hồng Hà khó xử, sợ hãi, chuyện này lỡ như bị vạch trần ra, thì cô ta nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Vinh Đường đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính anh ta, trong đầu anh ta không ngừng nhớ tối Đông Mạch, bộ dáng cô bị Thẩm Liệt nắm tay, điệu cười ngượng ngùng ấy, khiến anh ta nhớ đến bộ dáng hoa lê bị gió xuân thổi qua, cánh hoa mảnh khảnh, gần như trong suốt, ở trong gió mưa rào rào nhẹ nhàng đung đưa, mảnh mai vô cùng cùng, đẹp đến mức khiến người ta rung động.

Anh ta lại nhớ đến lần đó, Đông Mạch nằm trên giường đất ở gian phòng phía tây, lộ ra khuôn mặt và mái tóc to bằng lỏng bàn tay, lúc Thẩm Liệt đến, anh ta đang làm gì nhỉ, hẳn là đang ôm hôn cô đi?

Lâm Vinh Đường đau đớn nhớ lại, từ lúc ấy Đông Mạch đã dính tự vị của người đàn ông kia, sợ là đã nếm qua ngon ngọt rồi, thế nên cô mới gấp gáp vội vàng ghét bỏ mình như vậy!

Nhớ đến chuyện này khiến Lâm Vinh Đường thống khổ đến mức không kiềm chế được, mà trong lúc đang thống khổ thì anh ta nhìn thấy Tôn Hồng Hà đang đứng cạnh mình, mà Tôn Hồng Hà thì đang ôm bụng nói mình khó chịu, lâu lâu lại nhìn về phía mình, ý tử rõ ràng là đang muốn mình dỗ dành.

Có đôi lúc anh ta thật sự muốn trào phúng trước mặt cô ta, bảo cô ta cút đi, đừng giả vờ. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn hít sâu một hơi, đi lên, dùng ngữ khí ôn nhu nói chuyện: “Nếu không muốn đi thì thôi, nhưng mà hôm nay cũng không cần mua quần áo vội, trở về nhà chị dâu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tôn Hồng Hà nhanh chóng bước xuống nấc thang mà anh ta bày sẵn, gật đầu: “Vâng, nghe lời anh.”

Lâm Vinh Đường híp mắt, nâng Tôn Hồng Hà dậy, trong lòng lại thầm cười lạnh một tiếng, anh ta – Lâm Vinh Đường cũng là loại đàn ông có thể làm con gái người ta lớn bụng sao.

Sau khi ra khỏi tiệm bách hoa, Thẩm Liệt lại dẫn Đông Mạch đi ăn cơm, ăn bò kho, bên trong nồi có mấy khối thịt bò to, hầm vừa mềm vừa thơm.

Từ sau buổi sáng đến giờ cô vẫn chưa có ăn gì, Đông Mạch thật sự có chút đói bụng, thế nên cô ăn một hơi không ít.

Cô đã ăn lưng bụng rồi, Thẩm Liệt vẫn còn ung dung thong thả ăn uống, cô xoa xoa tay, nhớ đến chuyện xảy ra trong tiệm bách hóa, nhịn không được mà bật cười: “Vừa rồi nhìn sắc mặt của hai người kia, thật sự vô cùng xuất sắc.”

Thẩm Liệt bật cười: “Để ý bọn họ làm gì!”

Đông Mạch nhớ tới lúc ở trên xe khách, Tôn Hồng Hà cố tình khoe khoang, cô nhìn Thẩm Liệt, thật ra cũng có chút tò mò, tò mò chuyện giữa anh và Tôn Hồng Hà.

Nếu không phải Tân Hồng Hà lâm thời từ hôn, vậy thì anh ấy và Tôn Hồng Hà đã trở thành vợ chồng rồi.

Vậy thì mình sẽ thế nào, sau khi bản thân ly hôn, khẳng định chẳng có duyên vợ chồng với Thầm Liệt.

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy có chút chua xót, vừa nghĩ đến mà có chút phát sợ.

Thẩm Liệt lại nói: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Đông Mạch bất đắc dĩ: “Anh sao lại biết em có chuyện muốn hỏi.”

Thẩm Liệt: “Trực giác.”

Đông Mạch lại không thèm tin, hừ nhẹ một tiếng: “Trực giác tốt thế à?”

Vẻ mặt Thẩm Liệt vô cùng tự tin: “Đương nhiên rồi.”

Anh ăn xong rồi, lại uống thêm miếng nước, xoa xoa môi, lúc sau mới nói: “Lúc đấy bọn anh xuất cảnh, anh luôn dựa vào trực giác của mình mà phát hiện ra bom mìn, thành công tránh đi, chưa bao giờ thất bại.”

Đông Mạch nghe xong, tò mò hỏi: “Mìn? Chính là cái thứ mìn sẽ nổ tung người ta ấy hả?” Khi cô còn nhỏ, đã từng đi theo đội ngũ do trường học tổ chức, đến xem phim điện ảnh trong Lăng Thành, bộ phim đó hình như là địa lôi chiến, cô cảm thấy chúng thật xa xôi, không nghĩ đến Thẩm Liệt lại từng trải qua.

Giọng của Thẩm Liệt trầm xuống, ý cười cũng thu lại: “Ừm, dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể chết người, cũng may là mạng anh lớn.”

Anh ngẫm lại, không khỏi cười khổ: “Được rồi, vừa rồi em muốn hỏi cái gì, nhanh nói nào.”

Đông Mạch vốn muốn hỏi chuyện của Tôn Hồng Hà, nhưng mà hiện tại lại không muốn hỏi nữa, cô đánh giá nhìn Thẩm Liệt.

Cô phát hiện thật ra Thẩm Liệt không quá thích đề cập đến chuyện nhập ngũ trước kia, vi sao chứ, bởi vì có rất nhiều chiến hữu của anh tử trận, bời vì đó là những hồi ức đầy thảm thiết, thế nên anh mới không muốn nhắc đến?

Cô nở nụ cười, nói: “Cũng chẳng có gì muốn hỏi cho lắm, dù sao cũng qua rồi! Xe của chúng ta mấy giờ chạy nha, chú ý thời gian một chút, đừng để trễ giờ.”

Thẩm Liệt: “Xe chạy lúc sáu giờ chiều, em có thể nhìn đồng hồ.”

Giờ Đông Mạch mới nhớ đến chuyện mình đã mua đồng hồ rồi, vội vàng giơ cổ tay lên, hiện tại mới ba giờ, nói cách khác vẫn còn ba tiếng nữa xe mới chạy.

Thẩm Liệt: “Chúng ta đi xung quanh tìm chỗ gửi lại đồ đã mua, sau đó anh dẫn em đi dạo, nếu em mệt thì thôi, chúng ta ngồi nghỉ một chút rồi quay lại xe.”

Sau khi Đông Mạch ăn thịt bò kho xong, tinh thần rất tốt, cô đặc biệt nghĩ đến chuyện lúc nãy của Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà, cảm thấy vô cùng vui vẻ, thần thanh khí sảng: “Em không mệt chút nào, chúng ta đi dạo có được không? Em nhớ bên cạnh nhà xe có một cái công viên.”

Thẩm Liệt: “Được.”

Nói xong, Thẩm Liệt lại nhắc đến mấy thứ mới mua kia.

Đông Mạch muốn xách nhưng Thẩm Liệt không cho, anh cầm theo túi lớn túi nhỏ, dẫn cô đi về phía trước, đi được một đoạn ngắn thì nhìn thấy một cửa hàng nhỏ, là của hàng bán linh kiện xe ô tô, còn có dây lọc gì đó, trước của có một người đàn ông đầu trọc đang đứng đó dọn đồ.

Thẩm Liệt đi qua chào hỏi với đầu trọc, đầu trọc gọi là lão Trần, có quen biết với Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt nói với anh ta muốn gửi đồ ở đây, lão Trần vô cùng vui vẻ mà đồng ý, lúc sau anh ta lại tỏ mỏ nhìn về phía Đông Mạch.

Thẩm Liệt liền cười cười giới thiệu hai người với nhau, vừa nói vừa tiện tay phát máy viên đường vừa mua: “Đây là vợ sắp cưới của tôi, đã đính hôn rồi, hôm nay đến Lăng Thành để mua quần áo.”

Lão Trần cầm đường, vô cùng vui vẻ, vội nói: “Ai ui, đây là chuyện tốt đó nha, chúc mừng chúc mừng!”

Thẩm Liệt buông mấy món đồ kia ra, tức khắc trên tay nhẹ nhàng hơn nhiều, anh nắm tay Đông Mạch, dẫn cô đến công viên gần đó, hôm nay cuối tuần, trong công viên có mấy đứa nhóc thả diều, chơi bắn bi, nhảy dây gì đó, bên cạnh còn có vài người bán kem, với mấy thứ linh tinh lặt vặt.

Đông Mạch buồn bực: “Còn chưa đến mùa hè mà, sau bọn họ đã bắt đầu bán kem hộp rồi?” Thẩm Liệt: “Kỳ thật giờ ăn kem hộp cũng không tệ lắm, có muốn ăn không?” Đông Mạch lắc đầu: “Hay là thôi đi.”

Thẩm Liệt nắm tay cô đi về phía trước, hiện tại đang lúc mùa khá tốt, hoa trong công viên đều nổi, Đông Mạch tò mò nhìn xung quanh, có vài loại ở đã gặp ở thôn, có vài loại nhìn rất lạ, bên cạnh những loài hoa này còn có một cái thẻ nhỏ, cô cẩn thận phân biệt, nhận ra cái này là hoa nghênh xuân, cái kia là lan hồ điệp, còn có loại tên là hoa mã tán.

Mới vừa vào công viên đã thấy người bán vòng ném thưởng, năm mao mười cái vòng, nếu vòng ném trúng vật gì thì lấy vật đó, bên cạnh có mấy người trẻ tuổi mua mười vòng, nhưng mà không biết làm thế nào để ném trúng, thử duy nhất mà họ ném trúng là một quả cầu pha lê không đáng tiền.

Thẩm Liệt hỏi Đông Mạch: “Muốn cái nào?”

Đông Mạch: “Anh muốn một bộ à?”

Thẩm Liệt nói: “Thử xem.”

Đông Mạch: “Hay là thôi đi, năm mao lận, không đáng, quá lãng phí tiền.”

Thẩm Liệt cười, chỉ chỉ con búp bê Tây Dương ở trong góc, con búp bê Tây Dương kia da trắng tóc vàng xoăn nhẹ, còn mặt một cái váy nhỏ màu đỏ bồng bềnh: “Thích cái này không?”

Đông Mạch nhìn qua. “Cũng được.”

Bảo là “cũng được”, thật ra chỉ là cô đang nói khá hàm súc thôi, trong lòng cô thật sự rất thích cái này.

Đồ vật thê này, lúc trước khi cô còn đi học, nhìn thấy bạn nữ ngồi cùng bàn của mình có một cái, ba mẹ của bạn nữ ấy đi làm ở công xã nhân dân, trong nhà có tiền, lúc ba mẹ đi công tác đã mua cho cô ấy, cô ấy cũng từng ôm nó đến trường học.

Lúc ấy Đông Mạch rất hâm mộ, nhưng cũng chỉ hâm mộ mà thôi, dù sao thì cô cũng không cảm thấy minh hẳn là cũng có thể có một cái.

Bởi vì cô biết vật kia là vật quý, ba mẹ cô không có khả năng mua cho cô cái loại “vô dụng” thế này.

Cho nên, loại khát vọng này, ngay cả nói cũng không nói, thời gian dài, chính cô cũng quên mất.

Hiện tại cô là gái một đời chồng, những cái khát vọng thuở nhỏ ấy cô không thèm nhắc đến nữa, hơn nữa cô cũng xấu hổ thừa nhận, chỉ có lúc Thẩm Liệt nói như vậy, cô không khỏi làm bộ tùy ý nói một câu “cũng được.”

Thẩm Liệt nghe được lời này, lại quay đầu nhìn cô một cái, lúc sau mới cười nói: “Anh mua cho em một bộ.”

Đông Mạch: “Đừng mua.”

Thẩm Liệt: “Em cứ chờ nhận là được.”

Nói xong, anh lấy ra năm mao tiền, mua mười cái vòng, sau đó bắt đầu ném.

Vòng thứ nhất, vừa lúc trúng vào một cái ly gốm sứ, mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía anh, vô cùng hâm mộ.

Chủ quán kia ngoài ý muốn nhìn anh một cái, đưa ly gốm sứ cho anh.

Đông Mạch kinh hỉ không thôi, sao lại lợi hại như vậy?

Cái vòng thứ hai, trúng đầu một con quay gỗ, người xung quanh có chút không thể tin được. Chủ quán nhíu nhíu mày.

Cái vòng thứ ba, vừa lúc trúng một máy chơi game trong nước, đám người phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, mọi người đều không ném nữa, chỉ xem Thẩm Liệt ném, có người còn muốn mời anh ném hộ.

Chủ quán nhanh chóng chặn lời: “Không được, không thể ném hộ!”

Đông Mạch đã chẳng có cảm giác ngoài ý muốn nữa, cô hưng phấn chờ Thẩm Liệt tiếp tục, đến lúc này cô mới nhớ tới, Thẩm Liệt từng là quân binh, là người từng được huấn luyện, một tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng!

Vòng thứ tư, thứ năm, thứ sáu... rồi dần dần tới cái thứ mười, Thẩm Liệt cử thong thả ung dung mà ném trúng đầu con búp bê Tây Dương.

Đông Mạch vô cùng vui mừng: “Trúng, thật sự trúng rồi!”

Mọi người xung quanh ai cũng kính nể nhìn anh, còn có người vỗ tay khen ngợi anh.

Mà chủ quán thì mặt mày xám tro, ngơ ngác đứng ở đó.

Thẩm Liệt nở nụ cười: “Ông chủ, còn vòng không, tôi muốn một bộ nữa.”

Chủ quán thiếu chút nữa đứng không vững: “Không còn, không còn, anh đừng lấy bộ nữa.” Vốn dĩ Đông Mạch đang rất vui vẻ, hiện tại lại có chút đồng tình, thật ra thì cái này tuy là đầu cơ trục lợi, nhưng người ta cũng mua bán làm ăn, Thẩm Liệt ném một bộ như thế, phỏng chừng người ta lỗ sắp chết rồi.

Thẩm Liệt lại cười sang sảng: “Ông chủ, tôi chỉ đùa với ông một chút thôi, hay là thế này đi, chúng tôi chỉ cần con búp bê Tây Dương kia, cái khác chúng tôi không lấy.”

Đông Mạch vội vàng gật đầu: “Đúng đó, chúng tôi chỉ cần con búp bê Tây Dương kia thôi!” Chủ quán vừa nghe thế, đương nhiên vô cùng cảm kích, lại cảm thấy may mắn, cuống quýt đưa con búp bê Tây Dương kia cho họ.

Thẩm Liệt cười cảm ơn, lúc này mới dẫn Đông Mạch tiếp tục đi phía trước.

Đông Mạch ôm búp bê Tây Dương, thích đến nổi không chịu được, thậm chí còn nhịn không được cúi đầu hôn đó một cái, vảy của búp bê Tây Dương thật sự rất xinh, bên trên còn có viền ren, mà tóc của búp bê Tây Dương cũng uốn lên, cô về có thể chải chuốt lại.

Thấy cô thích như vậy, Thẩm Liệt không nhịn được mà bật cười: “Sao lại giống hệt con nít vậy.”

Đông Mạch cười, hừ hừ hai tiếng: “Là thứ đầu tiên anh cho em mà, anh tặng em búp bê Tây Dương, em phải giả vờ như con nít thôi, dù sao chỉ có con nít mới thích búp bê Tây Dương!”

Thẩm Liệt bất đắc dị, duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Nếu như em nguyện ý làm trẻ con thì cứ làm đi.”

Đông Mạch bỗng có cảm giác thật phấn chấn vui vẻ, cô cảm thấu Thẩm Liệt thực sự chiều mình, vô cùng dung túng mình, giống như mình muốn thế nào cũng được.

Cái loại đối xử tốt thế này, Lâm Vinh Đường căn bản chẳng so được, hai người cân bản không cùng một loại người.

Lâm Vinh Đường ngay cả xách giày cho Thẩm Liệt cũng không xứng!

Chỉ là vừa đi rối liền nghe thấy âm thanh của máy hát đĩa truyền đến từ một góc công viên, hai người đi qua nhìn thứ, bên kia có mấy thiếu niên, đầu húi cua, mặc quần ống rộng thật dài, trên ghế dài đặt một cái máy hát đĩa, đang theo tiết tấu của máy hát đĩa mà khiêu vũ.

Bên cạnh còn có một ít người vây xem, nhìn bọn họ nhảy, Thẩm Mạch và Đông Mạch cũng đi đến xem.

Đông Mạch thấy bọn họ rõ rằng là nam, ấy vậy mà còn uốn tóc, kỳ thật chẳng có ấn tượng tốt gì, cảm giác quá không đứng đắn, nhưng mà sau khi nhìn lại, lại cảm thấy bọn họ đều thật tận lúc, vô cùng nhiệt huyết, tóc bay bay, trong khá xinh đẹp.

Thầm Liệt đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Dẫn em đến xem thôi mà, em không thể nhìn không chớp mắt như thế được.”

Đông Mạch ôm búp bề Tây Dương, nhỏ giọng nói: “Mọi người nhảy thật tốt.”

Thẩm Liệt nhướng mày: “Tốt như vậy a?”

Đông Mạch ý thức được, nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Cũng khá tốt nha...”

Thản Liệt nhìn cô như vậy, cười khổ: “Được rồi, vậy nhìn thêm một lúc đi.”

Đông Mạch lại nhìn một lúc, kỳ thật nhìn nhiều rồi lại cảm thấy cũng chẳng có gì, thế nên cô liền nắm tay anh: “Không nhìn nữa.”

Lúc này đang là lúc tơ liễu bung rak, bay khắp nơi, hệt như bông tuyết, trên mặt hồ xanh

biếc có mấy con vịt trời, cũng có uyên ương, bên cạnh còn có mấy đứa nhóc ngồi xổm nhìn chúng.

Hai người đi dọc theo bờ hồ, nói chuyện phiếm với nhau.

“Em nhìn người ta nhảy múa, có phải anh không vui đúng không?” Đông Mạch nhớ đến chuyện vừa rồi, nhịn không được hỏi anh mmột câu.

“Em nói xem?” Thẩm Liệt hạ mi mắt nhìn cô, phát hiện ra cô đang cười rất vui vẻ?

“Em làm sao mà biết được!” Đông Mạch nhịn không được mà bật cười, lúc ấy anh anh vẫn mang cái bộ mặt bình tĩnh thong dong ấy, nhưng cái ngữ khí kia thì chua vô cùng.

Người như anh ấy thật sự thâm tàng bất lộ, có một số việc thật ra cũng khó mà nhìn thấu, dù sao thì cô không thể nhìn ra.

Hiện tại anh ghen như vậy, cô nghĩ thế nào cũng thấy thật thích nha.

Đông Mạch liếc mắt nhìn anh, thấy anh không nói lời nào, liền cố ý nói: “Thẩm Liệt, sau này có chuyện gì, anh cứ trực tiếp nói với em, ví dụ như anh khó chịu trong lòng, thì anh phải nói cho em biết, em đương nhiên sẽ nghe anh, anh không nói cho em biết, em chỉ cảm thấy những người đó nhảy đẹp mắt, lớn lên cũng đẹp, đương nhiên phải nhìn nhiều một chút rồi!”

Thẩm Liệt nhìn cô một cái, thấy cô mặt mày hớn hở nói chuyện, tư thế này thật sự là không tức chết anh thì quyết không bỏ qua đây mà.

Về mấy cái chuyện ghen tuông này, anh nói thế nào đây, anh biết không đáng, cũng chỉ có mấy thiếu niên uốn tóc nhảy múa bên đường mà thôi, cũng chẳng đến nổi, dù sao thì cũng chỉ nhìn một chút.

Nhưng mà cô lại nhìn người ta một cách sùng bái như vậy, rõ ràng là thích ra tới mặt, ngẫm lại liền chẳng biết tư vị gì.

Thẩm Liệt nhéo nhéo ngón tay cô, nhướng mày, nói: “Em rõ ràng là đang cố ý, cố ý chọc giận anh.”

Đông Mạch cười đến mức mi mắt cong cong, cô ôm búp bê Tây Dương của mình, vẻ mặt được lợi lại còn khoe mẽ: “Sao anh không nói sớm, hóa ra là anh tức giận nha?”

Cô nói vừa dứt câu liền cảm nhận được Thẩm Liệt dùng sức một chút, kéo cô nhào vào lòng ngực anh.

Ngực của anh vừa cứng rắn lại đàn hồi, cô bị đụng một cái rất khẽ.

Búp bê Tây Dương rơi trên mặt đất, cô còn chưa phản ứng lại thì anh đã cúi đầu xuống, hôn một cái lên trên môi cô.

Trong nháy mắt ấy, trong đầu cô như có hàng ngàn cái pháo hoa nổ tung, tim đập muốn vọt lên cổ, túng quẫn vô cùng, mặt đỏ đến tận mang tay.

Môi anh như một ngọn lửa nóng dán lên cô, cũng thủ cố ý thăm dò môi của cô, trong lòng cô hoảng loạn vô cùng, xấu hổ đến mức vội vàng đẩy anh ra.

Thẩm Liệt ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Không sao cả, cũng không có ai đi qua đây, chúng ta có thể hôn một chút.”

Anh không khỏi phải thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn khát vọng, từ lúc nếm thử vị hồ tô ngào đường trên môi cô, loại khát vọng này thật sự không cách nào khắc chế được, vừa rồi thấy cô cười vừa dịu dàng vừa nghịch ngợm như vậy, mặt mày sáng lạn, nhìn thế nào cũng thấy thích, khiến anh không nhịn được.

Môi của cô hệt như trong tưởng tượng của anh, mềm mại xinh đẹp, anh vốn chỉ muốn chạm một chút mà thôi, nhưng sau khi chạm vào, lại luyến tiếc buông ra.

Một tay anh năng mặt cô lên, một tay vòng ra sau eo cô, có chút thành kính mà dùng môi mình phát họa lại đường môi của cô, thật ra anh rất muốn thâm nhập vào bên trong, nhưng lại không cách nào thực hiện được, thấy cô xấu hổ như vậy, nên chỉ có thể thôi đi.

Nhưng cho dù chỉ là như vậy, cô cũng xấu hổ đến mức không chịu được, da thịt trắng ngần nổi lên những vệt đỏ ửng kiều diễm, lông mi cũng vì sự khẩn trương của chủ nhân nó mà run rẩy, con ngươi đen nhánh long lanh ẩn lên một tầng nước đầy ướt át.

Anh lại càng không cam lòng.

Tuy anh đã nhìn quanh rồi, vị trí nơi này tuy tốt, có mấy cây đại thụ ngăn lại, hơn nữa bên kia cũng có người, thế nên chỗ này hẳn là sẽ không bị chú ý, nhưng mà cô thật sự quá ngượng ngùng rồi, anh có chút không đành lòng.

Anh buông cô ra, lúc buông ra còn ấn đầu cô vào trong lòng ngực của mình, còn bản thân thì lại rầu rĩ thở một hơi, cố gắng giảm bớt khát vọng của chính mình.

Đông Mạch nghe thấy tiếng hít thở của anh, tiếng hít thở đó rõ ràng không giống với bình thường, hơn nữa do khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi nóng liền phả lên trên mặt cô, khiến cô không biết nên làm thế nào.

Cô đẩy anh ra, củi người xuống nhặt con búp bê Tây Dương lên, phủi phủi đất trên người nó xuống.

Thẩm Liệt nhỏ giọng nói: “Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.”

Đông Mạch gật đầu: “Vâng.”

Nhưng mà cô mới đi được nữa bước đã cảm thấy chân mình mềm nhũn, đầu gối chẳng chút sức lực, yết ớt như vậy, thiếu chút nữa đã ngã nhào trên đất.

Thẩm Liệt vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

Đông Mạch vừa thẹn thùng vừa quẫn bách, cô trừng anh một cái, nhưng mà ánh mắt đó quá mức ướt át, trên môi còn lưu lại vệt nước do anh gây nên, gương mặt như thế trừng anh, thật sự chỉ đốt thêm lửa nóng mà thôi.

Ánh mắt Thẩm Liệt khẽ biển, nắm lấy tay cô: “Đông Mạch, có phải em cố ý chọc anh hay không hả?”

Đông Mạch: “Em cứ tưởng anh là chính nhân quân tử, ai mà ngờ!”

Thẩm Liệt: “Không phải ban đầu em cho là anh là thủ lĩnh băng cướp hay sao, từ bao giờ lại thành chính nhân quân tử vậy?”

Đông Mạch hừ nhẹ, quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn anh: “Rõ ràng là anh thấy sắc nảy lòng tham!”

Thẩm Liệt: “Đúng vậy, là anh thấy sắc nảy lòng tham.

Đông Mạch vừa bực mình vừa buồn cười, quăng tay anh ra: “Anh!”

Thẩm Liệt đành phải dỗ dành cô: “Được rồi, là anh sai, chúng ta qua bên ghế dài bên kia ngồi một chút đi, sau đó chúng ta quay lại chỗ lão Trần lấy đồ của mình rồi chờ xe, khỏi mất công đi nhầm xe.”

Đông Mạch: “Vâng.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương